Chương 601: Võ thánh đấu pháp(2)
Trong võ giới, cận chiến là thế yếu, thuật pháp mới được tôn trọng.
Sự tồn tại của một bậc thầy thuật pháp tương đương với một chiêu thức vô hình, nó hệt như mũi tên ngầm trong bóng đêm có thể bay ra khi cần, uy hiếp con người khó lòng đề phòng được.
Cộng với sự tồn tại của thuật sĩ vốn cực kì khó nhập đạo thành công, điều này làm cho thuật sĩ trong võ giới có địa vị rất cao.
Là người thân cận nhất bên cạnh Mặc Bạch, Diệp Lâm vô cùng rõ vai trò của một thuật sĩ hùng mạnh trong chiến đấu, giống như cú đấm đánh vào người lão hòa thượng kia, nếu không có ngưng thuật của lão phu nhân Nga Mi nhúng tay vào thì căn bản sẽ không xảy ra kết quả như vậy.
Cho nên...
Mục tiêu đầu tiên của ông ta bây giờ chính là giết chết lão phu nhân Nga Mi.
Đã đến cấp độ phong thánh này rồi, kinh nghiệm chiến đấu hay kĩ xảo chiến đấu nào cũng đều là lời vô nghĩa, cái phải đấu là cổ tay của ai có sức hơn, thủ đoạn của ai tàn nhẫn hơn.
Bọn họ đều biết sức ảnh hưởng của thuật sĩ.
Bọn họ đều biết sự tồn tại của thuật sĩ sẽ gây ra uy hiếp lớn cỡ nào cho kẻ địch.
Cho nên sau khi ý thức được, khi kẻ địch biến mất khỏi tấm tấn công của bọn họ, thứ đầu tiên bọn họ nghĩ tới là...
Nguy hiểm!
Nghe thấy giọng nói của người phong thánh đến từ Liễu Diệp Cốc, sắc mặt chưởng môn Nga Mi cách trận chiến xa nhất trở nên cực kì căng thẳng.
Nhưng...
Khi cảm nhận được nguy hiểm kề cận thì đã không còn kịp nữa rồi.
Người có tốc độ nhanh nhất trong tám người phong thánh là lão hòa thượng.
Nhưng lão hòa thượng lúc này đã bị ấn “Trói sát” của Diệp Lâm trói chặt, căn bản không có cách nào phân thân ra để đuổi theo Diệp Lâm.
Vì thế...
Hiện tại không còn ai có thể sánh ngang với Diệp Lâm về mặt tốc độ nữa, thuật sĩ cách xa nhất sẽ bị nguy hiểm!
Đây là đạo lý cực kì dễ hiểu.
Nhưng nếu cứ khăng khăng làm thì cho dù bọn họ có thể hiểu được cũng không còn cách nào.
Đây là...dương mưu!
Là mưu kết của Diệp Lâm.
Diệp Lâm đã đến.
Tiếng kêu “cẩn thận” kia vừa thốt ra, chỉ nhìn thấy một vòng xoáy khói bụi mù mịt, Diệp Lâm đã tới trước mặt chưởng môn Nga Mi.
“Không ổn!”
Lão phu nhân Nga Mi lập tức nắm chặt cây phất trần, nếp nhăn trên mặt trong nháy mắt bị nguy hiểm đột ngột ập tới ép đến mức nhăn nhúm lại với nhau, sau đó cây phất trần hướng lên trước như một trường súng mạnh mẽ đâm về phía Diệp Lâm.
“Bát bà!”
Diệp Lâm nghiêng đầu né tránh.
Ngay khoảnh khắc né tránh đi, nắm đấm biến thành bàn tay quạt ngang tới.
“Bốp!”
Xét về tốc độ, mất đi một lão hòa thượng thì các người còn ai?
Không có!
Một đấu tám, không tồi!
Nhưng lúc đánh thật, cách biệt về tốc độ dưới tình huống không có sự giúp sức của thuật sĩ thực sự cũng chỉ là trận chiến Diệp Lâm một đấu một mà thôi. Chỉ cần ông ta không ngốc tới mức ra tay với hai người cùng lúc thì kết cục của trận chiến này chắc chắn giành chiến thắng không chút nghi ngờ.
Cho nên, giết chết thuật sĩ duy nhất trong tám người, việc ông ta đang làm chính là kế hoạch này.
Không ngoài dự liệu, lão phu nhân bị đánh một chưởng văng ra!
Thuật sĩ tuy khó bắt, rất quý giá, nhưng không phải không có nhược điểm. Một khi bị tiến sát thì bọn họ căn bản rất khó đối phó với cường giả cận chiến thông thường.
Lúc đầu Mặc Bạch cũng vì nhược điểm này mà trúng chiêu của lão hòa thượng.
Thuật sĩ đứng đầu thiên hạ còn như vậy, huống gì một người phụ nữ?
Dưới một bạt tai, trên mặt lão phu nhân Nga Mi hằn lên một dấu tay đỏ ửng, cơ thể không khống chế được ngã trên Phật Đường.
Cùng lúc đó, cơ thể Diệp Lâm lại vụt qua lần nữa, xông lên trước.
Hết lần này tới lần khác, đánh đến chết mới thôi!
Nhưng khi ông ta đuổi theo tốc độ bay của lão phu nhân Nga Mi thì hai mảnh kiếm bị đánh gãy trong không khí xoay thành đường vòng cung đuổi theo Diệp Lâm.
Chưởng môn Thiên Sơn đứng trong Phật Đường, hai ngón tay kết kiếm pháp, góc áo trắng tung bay.
“Diệp Lâm, vẫn còn bổn thánh!”
“Ông xem bổn thánh là không khí hả?”
“Bốn chưởng môn nhanh bày trận, bổn thánh đi ngăn ông ta!”
“Được”.
Hai đoản kiếm gãy không hề mất đi sự sắc bén, dưới lưỡi kiếm sắc nhọn, hai luồng sáng bạc như sao băng trong bầu trời đêm đâm vào lưng Diệp Lâm.
Hai đoản kiếm bay tới từ hai phía khác nhau.
Một đâm tới cổ.
Một đấm tới thắt lưng.
Trong nháy mắt, hai đoản kiếm liền rút ngắn khoảng cách xuống trăm mét.
Dưới màn mưa, bước chân Diệp Lâm khiến nước bắn tung tóe.
Khí kình bao trùm toàn thân có thể cảm nhận rõ ràng sự uy hiếp từ hai đoản kiếm kia, ông ta đạp một chân, xoay người bay lên cao.
Một đoản kiếm sượt qua chóp mũi.
Đoản kiếm còn lại vụt qua góc áo bay đi.
Cũng chính lúc này, lão phu nhân Nga Mi ngã xuống đất.
Diệp Lâm mất đi cơ hội tốt nhất.
Nhưng, đây cũng là cơ hội tốt nhất, khoảnh khắc ngay khi chạm đất, ánh mắt Diệp Lâm liền dừng lại trên hai đoản kiếm.
Chỉ thấy dưới mây đen, hai đoản kiếm được kiếm pháp của chưởng môn Thiên Sơn điều khiển như máy bay chiến đấu lượn lờ quanh người trong không trung, lưỡi dao sắc nhọn biến nước mưa thành hơi nước, lần nữa cuộn thành một vòng tròn lớn bay lên, phóng về phía Diệp Lâm.
“Tới đúng lúc lắm!”
Một tay Diệp Lâm xoắn lại: “Ấn chữ “Phược”!”
Trong hư không.
Ngoại trừ vô số đôi tay do khí kình hóa thành trồi lên khỏi mặt đất thì ngay cả sức ép đại đạo của Diệp Lâm cũng tăng lên một mức độ cao hơn, hệt như sấm chớp rung chuyển giữa các tầng mầy, trong không khí tràn ngập tiếng sét gầm rú.
Nếu phải đấu!
Vậy thì đấu thôi!
Ai sợ ai chứ?
Diệp Lâm chưa từng sợ, cũng chưa từng nghĩ tới hậu quả.
Xuống tới chân núi thì phải đốt chùa, hổ chắn trước mặt cũng phải một đấm giết chết!
Sức ép đại đạo kết hợp với ấn chữ “Phược” đồng thời chắn hai đoản kiếm kia.
“Rầm!”
Một tiếng vang lớn trong không khí.
Đền gươm, là tiếng sét.
Vệt sấm tím như bị trận đấu này làm nổi giận chớp nháy trên bầu trời, sau một tiếng “Rầm”, một vệt sáng như chia cắt cả bầu trời.
Ngay lúc tiếng vang lớn này truyền tới.
Hai đoản kiếm bị vô số ấn chữ “Phược” trói chặt trên không trung.
Mặt chưởng môn Thiên Sơn biến sắc.
Diệp Lâm lại di chuyển, bước chân đạp nước trong sân bắn lên, sau một tiếng hít thở lại xuất hiện trước mặt lão phu nhân Nga Mi.
“Diệp Lâm, ông dám...”
Lão phu nhân Nga Mi mới bò dậy, vừa nhìn thấy Diệp Lâm bước tới bà ta liền vội vàng ứng chiến.
Nhưng còn chưa nói xong thì Diệp Lâm đã dùng một tay khác ngoài cánh tay đang kết ấn “Trói sát” trói lão hòa thượng, nhanh chóng kết ấn chữ “Giảo”!
Một tay kết một ấn.
Một người nhiều lắm cũng chỉ có thể kết hai ấn cùng lúc!
Dùng một ấn trói lão hòa thượng.
Dùng ấn thứ hai trói bất cứ vật cản nào.
Từ đó lúc tiếp cận kẻ địch sẽ biến ấn thứ nhất thành đòn yểm trợ.
Kế hoạch chiến đấu của Diệp Lâm cực kì rõ ràng, vả lại dưới sự hỗ trợ của sức mạnh cực khủng thì cách thức chiến đấu thế này sẽ được thực hiện một cách hoàn hảo.
Cùng với sự biến hóa của thủ ấn.
Ấn “Trói sát” đang trói chặt lão hòa thường lập tức biến mất!
Lão hòa thượng cau mày, bước chân loáng một cái xông tới chỗ Diêp Lâm, phải lập tức chạy qua.
Nhưng...
Không kịp rồi.
Ấn chữ “Giảo” như cái nĩa nằm ngang trên giấy.
Quay qua trái rồi quay qua phải, thay nhau chồng chéo giữa hai cánh tay lão phu nhân Nga Mi.
Tầng bảy phong thánh đối đầu với tầng sáu phong thánh.
Khi tất cả thủ đoạn có thể bảo vệ anh gặp phải trở ngại, kết quả phải đối mặt chỉ có một.
Cái chết!
Tới rồi!
Toàn thân phu nhân Nga Mi như bị một sức mạnh vô hình khóa chặt tại chỗ, gương mặt bà ta vặn vẹo, dùng hết sức thoát khỏi trói buộc nhưng cho dù có vùng vẫy thì cũng vô ích.
“Tiêu rồi!”
Trước mặt, bà ta ngẩng đầu.
Chỉ thấy Diệp Lâm bước tới trước mặt, ấn chữ “Giảo” thay đổi, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, sức ép đại đạo đột ngột ập xuống, ùn ùn kéo tới theo hướng lão phu nhân Nga Mi.
“Đùng!”
Cú đấm, mạnh mẽ nện vào đầu lão phu nhân.
Nhưng...vẫn chưa hết.
Khoảnh khắc cú đấm chạm vào đầu bà ta.
Năm ngón tay nới lỏng, bốn ngón liên kết với nhau, một ngón chỉ lên trời!
Diệp Lâm: “Ấn chữ “Sát”...diệt!”
----------------------------