Chương 419: Cả đời này đừng bước chân về nhà nữa
Dương Chấn Hoa mơ hồ nhớ lại dáng vẻ sáu năm về trước của Dương Chân.
Dương Chân là con gái út của Dương Chấn Hoa, ông ta luôn đối xử với Dương Chân không khác gì cháu gái của mình.
Cho dù luôn ở nhà họ Lý, nhưng những lúc rảnh rỗi, Dương Chấn Hoa vẫn luôn lén gọi điện thoại cho Dương Chân, hỏi thăm con gái những chuyện xảy ra gần đây, ông ta nhớ Dương Chân lúc đó nói năng vô cùng tự nhiên thoải mái, rất có khí chất con gái nhà quyền quý, mọi cử chỉ đều rất lễ phép và tôn trọng người khác, hầu như tất cả những người lớn tuổi từng tiếp xúc với Dương Chân đều nói rằng Dương Chân là một đứa trẻ đáng yêu hiểu chuyện.
Nhưng bây giờ…
Thay đổi rồi!
Tất cả đều đã thay đổi rồi!
Không cần tìm hiểu rõ chân tướng sự thật, Dương Chấn Hoa cũng có thể đoán được người nào sai!
So với sáu năm trước, Dương Chân bây giờ hung hăng, ăn nói hàm hồ, không còn là một con người bao dung nữa, hiện tại hỗn xược không chịu nổi.
Giờ phút đó, ánh mắt Dương Chấn Hoa nhìn Dương Chân toàn là thất vọng!
“Quỳ xuống…”
“Xin lỗi!”
Ông ta ôm mặt, đầu vẫn đau như búa bổ.
Môi Dương Chân run bần bật, nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt: “Vì một người ngoài chưa cưới hỏi mà bố…bố đánh con?”
“Bố?”
Đây chính là gia đình mà cô ta đã nhớ mong sáu năm sao!
Nhìn thấy khuôn mặt giàn dụa nước mắt của Dương Chân, sắc mặt Lục Chấn Hoa không hề thay đổi: “Có sai không?”
“Lẽ nào con đã quên gia quy của nhà họ Dương rồi sao?”
“Sáu năm nay, con ở nước ngoài đã học được những thứ gì vậy!”
“Quỳ xuống!”
“Con không quỳ!”
Dương Chân tức giận đáp lại.
Cô ta không muốn quỳ!
Tại sao cô ta phải quỳ chứ!
Đường đường là cô chủ của nhà họ Dương, mà còn phải quỳ xuống xin lỗi một người ngoài!
“Mày!”
Xoẹt!
Sắc mặt Dương Chấn Hoa xanh mét, ông ta tức giận quát lên: “Mày nói thêm một câu nữa thử xem!”
“Con không quỳ, chỉ là một người ngoài, dựa vào cái gì mà con phải xin lỗi chứ, rõ ràng là lỗi của hắn!”
“Có đánh chết con cũng không quỳ!”
Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của cô ta, quỳ ư?
Không thể nào!
“Mày…mày…”
Dương Chấn Hoa giận run người, ông ta giơ tay chỉ về phía Vu Kiệt đang đứng bên cạnh Dương Cẩm Tú: “Mày có biết đó là ai không?”
“Mày…mày…”
“Mày thật sự muốn tao tức chết phải không? Đó là…”
“Con biết!”
Dương Chân cười ha hả: “Đó không phải là vị hôn phu như ý của cháu gái yêu quý của bố sao?”
“Bố, con nhìn ra rồi, chả trách ông Chu lại thiên vị như vậy, úp úp mở mở không dám nói, vấn đề là do tình cảm của bố đấy, người ngoài làm sai nhưng lại thiên vị như vậy!”
“Thật là buồn cười!”
“Mày câm mồm lại cho tao, mày còn muốn ăn cơm cùng cả nhà không hả!”, Dương Chấn Hoa tức giận cau mày, hô hấp trở nên khó khăn.
“Không ăn thì không ăn!”
Trong lòng đang rất tức giận, Dương Chân cũng không chừa mặt mũi cho ai, đôi mắt vô cùng lạnh lùng.
Cô ta bỏ đũa xuống, chỉ vào dấu tát đỏ thẫm trên má: “Tát thì cũng tát con rồi, tối nay ăn cơm, không lẽ còn muốn đem cái gì đến đánh con nữa?”
“Bữa cơm này, con ăn không nổi!”
“Bố cùng cháu rể yêu quý của bố cứ vui vẻ mà ăn cơm đi!”
“Muốn con quỳ xuống xin lỗi, không đời nào!”
Dứt lời, Dương Chân không chút do dự quay người, nuốt nước mắt vào lòng, sải bước rời đi.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ông Chu tái mét.
Không ăn nữa?
Chuyện…chuyện này sao mà được?
Bữa cơm tối nay đều là do ông chủ thức dậy từ sáng sớm đích thân đi chợ chọn lựa, bận rộn từ sáng đến giờ, nói không ăn liền không ăn nữa…
“Cô Chân…cô Chân…”
Nghĩ đến đó, sắc mặt của ông Chu càng hoang mang, vội vàng chạy theo.
“Đứng lại!”
Dương Chấn Hoa vừa lên tiếng, ông Chu lập tức dừng lại!
“Để nó cút đi!”
“Cút càng xa càng tốt, xem như từ trước đến nay nhà họ Dương không có người như nó!”
“Chuyện này…”
Chuyện này là như thế nào!
Một bên là cô chủ mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn, một bên là mệnh lệnh của ông chủ, ông Chu bị kẹt giữa hai bên, nhất thời không biết nên nói gì.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Vu Kiệt đứng bên cạnh Dương Cẩm Tú từ đầu đến cuối đều không có thay đổi gì.
“Chuyện…chuyện này rốt cuộc là như thế nào, sao đột nhiên lại…”
Cãi nhau rồi?
Dương Cẩm Tú vô cùng lo lắng, nhìn bóng lưng cô út đang dần biến mất, cô vội vàng quay đầu lại hỏi Vu Kiệt: “Anh…vừa nãy ở cổng đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vu Kiệt cười nhẹ: “Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi!”
Sau khi Owen nhìn thấy bạn gái mình đã bỏ đi, anh ta cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại, vội đứng dậy đuổi theo Dương Chân.
Một phút sau, Dương Chấn Hoa bỗng thở dài, tự ổn định lại tinh thần, mỉm cười sải bước về phía Vu Kiệt.
“Tiểu Kiệt!”
“Ông Dương!”
“Ừ!”
Hỏi thăm một chút, cũng lâu rồi không gặp.
Dương Chấn Hoa cười nói: “Để cậu chê cười rồi, chuyện trong nhà, haiz, người vừa chạy đi lúc nãy là cô út của Cẩm Tú, ở nước ngoài sáu năm, một chút quy tắt cũng không hiểu, lúc ở ngoài cổng nếu như có gì mạo phạm thì mong cậu bỏ qua cho, đừng để bụng nhé!”
“Không có gì!”
So đo với loại người này, đương nhiên là không cần thiết.
Vu Kiệt gật đầu đáp lại.
“Vừa nãy ở ngoài cổng đã xảy ra chuyện gì vậy, cậu có tiện nói cho tôi nghe không?”
Nghe xong giọng nói nói nhã nhặn này, Dương Chấn Hoa thật sự muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một mặt là ông ta muốn biết con gái Dương Chân của mình rốt cuộc đã biến thành người thế nào!
Mặt khác nếu như Vu Kiệt thật sự chịu thiệt, vậy thì ông ta nhất định phải gọi Dương Chân trở về xin lỗi cho bằng được.
“Đương nhiên là được!”
Vu Kiệt ngừng một lúc, bình tĩnh nói tiếp: "Thực ra chuyện vừa rồi ở cổng không liên quan trực tiếp đến cô út của Cẩm Tú. Mà là do người bạn trai của cô ấy xem cháu như người giúp việc của nhà họ Dương, ném chìa khóa xe cho cháu rồi bảo cháu đi đỗ xe cho anh ta!"
“Cháu không thích giọng điệu trong lời nói của anh ta cho nên không nhận, nói thêm vài câu, sau đó người bạn trai nước ngoài của cô ấy liền bắt đầu sỉ nhục cháu, còn ra tay đánh cháu, cháu không còn cách nào khác chỉ có thể đánh trả, còn chuyện tiếp theo thì quản gia cũng đã nhìn thấy rồi!”
“Ông Dương, nếu như ông không tin, có thể xem lại qua camera giám sát!”
Làm người làm việc anh đều quang minh lỗi lạc, không có gì là khó nói cả!
Vu Kiệt kể lại toàn bộ mọi chuyện một cách trôi chảy.
Nghe xong, đồng tử Dương Chấn Hoa co rút lại, siết chặt nắm đấm: “Hừ! Tôi biết ngay mà, đều là do thằng khỉ ngoại quốc kia giở trò gây chuyện, nhìn xem, nhìn mà xem, sáu năm nay ở nước ngoài không học được thứ tốt đẹp gì hết, chỉ toàn kết giao với mấy người bạn cổ quái mà thôi!”
“Ông Chu!”
“Vâng!”
Ông Chu cúi người.
"Thông báo cho bộ phận an ninh của trang viên, nói cho bọn họ biết nếu sau này có nhìn thấy thanh niên niên tóc vàng đó thì trực tiếp đánh đuổi ra ngoài cho tôi, nếu hắn còn dám bước chân vào trang viên nhà họ Dương một bước, thì trực tiếp đánh gãy chân cho tôi".
“Vâng!”
Đối với tên Owen kia, ông Chu cũng không có thái độ gì tốt lắm.
Khi vừa dìu hắn vào, ông Chu có thể cảm nhận rõ ràng sự kiêu ngạo khó chịu của người thanh niên tóc vàng này, còn có giọng điệu ra lệnh.
Tốt xấu gì ông ta cũng là người lớn tuổi đã ở nhà họ Dương mấy chục năm, đây là lần đầu tiên mà ông ta bị đối xử vô lễ như vậy!
Nhưng mà nghĩ lại, ông Chu lại hỏi: “Lỡ như cô Chân…”
“Không cần quan tâm đến nó!”
“Nếu như nó muốn về nhà thì đi một mình, nếu muốn đưa theo tên nhóc ngoại quốc đó!”
“Vậy thì cút ra ngoài!”
“Cả đời này đừng về nhà nữa!”
…
----------------------------