Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Tuân nhìn lại cô, ánh mắt vẫn sâu thẳm và khó đoán như xưa khiến cô không biết phải trả lời thế nào, đành im lặng vừa ăn vừa uống. Lê Hương uống nhiều, ngà ngà say, bắt đầu nói về những khó khăn, vất vả mà mình phải chịu ở công ty, cái mà khi tỉnh cô không bao giờ nói ra vì sợ Mạc Tuân sẽ mách với bố mẹ mình. 

Lê Hương vẫn thắc mắc không biết nhà cô có thâm thù huyết hận gì với Dực gia hay từng bị họ chèn ép mà cha mẹ cô lại khó chịu khi cô làm việc cho Dực Minh.

Dù có khéo léo hỏi như thế nào thì họ cũng không nói cho cô biết. Lê Hương đoán già đoán non chán, thôi không đoán nữa, lĩnh lương đều trích ra tiền mua quần áo cho bố mẹ, đồ dùng trong nhà, để dành phần lớn gom góp trả nợ cho Mạc Tuân. 

Mạc Tuân chăm chú nghe cô kể khổ, uống rượu cùng cô. Cả hai gọi không biết bao nhiêu thịt nướng và rau sống ăn kèm, gọi cả canh dưa cay để uống, ngồi từ gần sáu giờ đến hơn tám giờ. Lê Hương say lắc lư, nói líu lưỡi lại. Mạc Tuân cũng lơ mơ nên gọi điện cho Huỳnh Tôn tới lái xe. 

Lê Hương cứ uống đến tận khi Huỳnh Tôn đến vẫn không muốn đi về, Mạc Tuân đành phải cưỡng chế dìu cô ra xe. Mất sức chín trâu hai hổ để nhét được Lê Hương vào ghế sau. Cô kêu lên. 

- Đi hát karaoke đi... Hôm nay bố mẹ em đi vắng, không có ai ở nhà đầu. Nửa đêm mới về cũng được mà... 

- Không được. Cho tôi tới khách sạn Ninh Kiên, ngày mai tôi có cuộc họp lúc chín giờ sáng ở hội trường.- Mạc Tuân nói với Huỳnh Tôn. 

- Vâng thưa sếp.- Huỳnh Tôn nhìn bộ dạng say khướt của Lệ Hương, cảm thấy lo lắng. Mạc Tuân bật cười, kéo cô dựa vào vai hắn. 

- Cậu yên tâm, tôi là đàn ông đích thực. Nếu cô ấy không tự nguyện tôi sẽ không cưỡng ép đâu. 

Huỳnh Tôn gật gù công nhận Mạc Tuân là đàn ông đích thực. Huỳnh Tôn không có kiên nhẫn để theo đuổi một người lâu như vậy, đồng ý thì hẹn hò, yêu đương, không đồng ý thì thôi. 

Khách sạn Ninh Kiến rất gần, chạy mười phút là đến nơi. Huỳnh Tôn giúp Mạc Tuân xách quần áo trong cốp xe lên.

Có cả đồ Mạc Tuân mua cho Lê Hương nhưng chưa có thời gian tặng, giờ lại trở nên hữu dụng. Lê Hương vào đến thang máy thì gục, Mạc Tuân phải cõng cô. Huỳnh Tôn chạy theo, nhận chìa khóa mở cửa, để đồ xuống sofa, nhìn Mạc Tuân đặt Lê Hương xuống giường nhẹ nhàng nâng niu như báu vật, vừa lo vừa bối rối. 

Mạc Tuân ngẩng lên, mỉm cười. 

- Cảm ơn cậu. Làm phiền cậu rồi... Cậu cứ lái xe về nhà đi, mai tôi họp đến trưa cơ. 

- Không sao ạ.Vậy... tôi xin phép. 

Huỳnh Tôn tần ngần một hồi mới rời đi, cảm giác như mình vừa bán đứng bạn bè nhưng không còn cách nào khác vì bố mẹ Lê Hương không có nhà, mang cô về thì Mạc Tuân cũng phải ở lại chăm thôi.Về ngoại thành so với việc ở luôn trong khách sạn mà ngày mai Mạc Tuân có cuộc họp quả thật chưa nêu phương án ra đã biết phải lựa chọn bên nào rồi. Mạc Tuân đang sử dụng cách hợp lý nhất. 

Huỳnh Tôn ra khỏi phòng, đóng cửa, lập tức khóa điện tử chốt lại. Y tần ngần đứng bên ngoài, thấy hành lang không có người thì rút thuốc lá ra hút. 

Phòng tiệc ở tầng trệt đang có vũ hội hoặc tiệc tùng gì đó của giới quý tộc, khi đi vào, Huỳnh Tôn đã nghe thấy tiếng nhạc du dương, tiếng người nói chuyện xì xào.thở dài, hối hận vì mình không mặc vest như khi lái xe hoặc chí ít phải mặc áo sơ mi, đi giày đen mới hợp.

Hiện tại y đang mặc một bộ đồ mà quăng ra đường thì được coi là sành điệu nhưng gắn vào khung cảnh này sẽ chẳng khác gì một thằng nhà quê lên tỉnh. Đi xuống, băng qua đại sảnh kiểu gì người ta cũng nhìn rồi cười cho. 

Huỳnh Tôn vừa hút thuốc vừa nhìn quần bò đen mài gắn xích phụ kiện và áo phông đen hơi bó có thêu hoa hồng đỏ bên ngực trái, thở dài thường thượt. Đôi gia nâu đen này y vô cùng ưng ý nhưng hôm nay cũng thật nhức mắt. Lái xe cho Mạc Tuân một thời gian, Huỳnh Tôn bắt đầu để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK