Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hương à, điện thoại của con kìa... Lê Hương giật mình nhìn sang. - Dạ? À... điện thoại của con. 

Cô sỜ túi, thấy điện thoại đang rung ù ù thì vội lấy ra nhìn màn hình rồi mỉm cười, đứng lên. 

- Con ăn xong rồi, mọi người dùng thong thả nha. Con ra ngoài nghe điện thoại chút, lát sẽ vào dọn ạ. 

Nói xong cô chạy vui vẻ rảo bước ra khỏi bếp, ấn nghe và không nhìn mặt Mạc Tuân. Hắn tò mò nhìn theo. 

Bà Nguyễn Oanh nhìn khuôn mặt cứng lại của Mạc Tuân, nói đỡ cho Lê Hương. 

- Ai da, cái con bé này, cứ như trẻ con vậy. Mạc Tuân, cháu thông cảm nhé. 

- Dạ không có gì ạ. Cháu thấy Lê Hương rất ngay thẳng, đáng yêu. 

Mặc dù trong lòng thoáng đau đớn nhưng hắn vẫn phải nói ra lời khách sáo. Chắc cô nghĩ thông, quyết định đá hắn sang một bên để sống cuộc đời mới của mình rồi. Mạc Tuân gặp rắc rối lớn đây. 

Hắn suy nghĩ suốt thời gian còn lại của bữa Cơm, ăn xong thì ra phòng khách ngồi uống nước chè với ông Lê Khoan. Lê Hương nói chuyện điện thoại xong lon ton chạy vào, cười rạng rỡ. 

- Cả nhà ăn xong rồi ạ, để con dọn bát. Ông Lê Khoan chỉ xuống ghế, khẽ nạt. 

- Ngồi đi, để đó lát nữa dọn. Lâu lâu Mạc Tuân mới đến nhà ăn một bữa cơm mà con nói chuyện gì lâu thế? Bạn nào đấy? 

- Là Huỳnh Tôn mà bố. Mọi người nói chuyện công việc con cũng có hiểu gì đâu, bố và anh cứ thoải mái bàn bạc đi ạ. Con ngồi đây hai người sẽ không được tự nhiên. 

Nói xong, Lê Hương tung tăng đi vào bếp. 

Đôi mắt Mạc Tuân tối lại, cảm giác ghen ghét trào lên trong lòng. Hắn đã điều tra về Huỳnh Tôn, tưởng chừng như chỉ là một người bạn bình thường nhưng hình như Lê Hương muốn dùng y để đuổi Mạc Tuân. Đã như vậy hắn sẽ khiến Huỳnh Tôn biến thành một con cờ vô dụng, để xem Lệ Hương có thể làm gì khi bạn thân của mình bị hắn khống chế, biến thành công cụ của hắn. 

Lê Hương rửa bát xong ra ngoài đúng lúc Mạc Tuân đứng lên chào về. Cô đi ra tiễn hắn như mọi lần, khiến hắn vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy cô cũng là người có chừng mực, biết nghĩ. Nếu Lê Hương cự tuyệt Mạc Tuân quá dữ dội, bố mẹ cô sẽ nghi ngờ.. Mạc Tuân ra ô tô, đứng đối diện với Lê Hương, nhìn sâu vào mắt cô và hỏi: 

- Ngày mai em có rảnh không? 

- Mai em có hẹn đi chơi với bạn rồi ạ. - Lê Hương nhanh nhảu trả lời. 

Lông mày Mạc Tuân nhíu lại, có thể đoán 

được cô sẽ từ chối nhưng hắn vẫn cảm thấy thất vọng. 

- Là cậu bạn Huỳnh Tôn khi nãy gọi điện à? 

- Dạ không, là Đồng Quyên. Nó rủ em đi mua sắm rồi về nhà nó chơi. 

Mạc Tuân khẽ gật gù, cặp mắt xuống. Không biết Lê Hương nói thật hay nói dối đây, hắn tạm thời tin cô, xuống nước như người yếu thế. 

- Cũng lâu rồi chúng ta không đi ăn riêng với nhau. Em có thể sắp xếp thời gian không? Chẳng lẽ đi với anh một lát buổi tối lại khó khăn như vậy? 

Lê Hương thoáng kinh ngạc rồi tỏ ra ngại ngùng. 

- Được chứ ạ. Em có số điện thoại của anh mà, khi nào rảnh em sẽ gọi cho anh. 

Mạc Tuân nhìn lên, khẽ nhướn mày. Lê Hương hứa sẽ gọi điện cho hắn ư? Thật khó tin. 

- Thật chứ? 

- Thật ạ.- Lê Hương gật đầu chắc nịch, lùi lại hai bước vẫy tay với Mạc Tuân. - Anh về cẩn thận nha. Tạm biệt. 

Mạc Tuân nhìn theo, còn muốn nói chuyện tiếp nhưng Lê Hương chẳng quan tâm, cười vui vẻ, quay lưng đi vào nhà, đóng cửa lại. Hắn cứ đứng trơ ra đó nhìn hồi lâu rồi cụp mắt, uể oải mở cửa xe chui vào, lái khỏi nhà họ Lê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK