Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huỳnh Tôn mỉm cười. 

- Chuyện nhà tôi hơi nhạy cảm một chút, Lê Hương cũng không biết chi tiết đâu. Tại sao anh lại quan tâm? 

Mạc Tuần nhún vai. 

- Tôi muốn biết lái xe của tôi, bạn thân của Lê Hương là người như thế nào. 

Huỳnh Tôn uống hết chén rượu, tự mình rót chén khác, trầm ngâm một hồi mới nói: 

- Tôi là con trai thứ trong nhà. Bố tôi là lão đại đời thứ ba của hắc bang. 

Mạc Tuần nhướn mày nhìn Huỳnh Tôn chằm chằm xem y có đang nói đùa không. Huỳnh Tôn liếc nhìn phản ứng của Mạc Tuân, tiếp tục. 

- Hồi cấp ba bạn bè cũng có đồn đại nhưng họ nghĩ tôi chỉ là con của tay anh chị nào đó thôi, không nghĩ xa xôi và nguy hiểm đến vậy. Bố tôi muốn ba anh em chia nhau quản lý bang, bắt đầu huấn luyện chúng tôi từ nhỏ.Tôi nhìn những chuyện máu me nhiều năm nhưng không quen được, năm mười sáu tuổi thì bỏ nhà đi bụi, tự thuê phòng ở một mình, làm thuê làm mướn kiếm tiền qua ngày, nộp học phí. Tôi học kém lắm nên chỉ hết cấp ba là nghỉ, đi làm thuê linh tinh cho đến giờ. 

Mạc Tuân không hề động đậy, đến khi Huỳnh Tôn nói xong hắn mới nhai nốt thịt trong miệng, gật gù. 

- Không ngờ nha. Ông ấy không bắt cậu về sao? 

- Ban đầu thì không ạ. Ông ấy nghĩ rằng tôi ở bên ngoài đói khổ, hết tiền sẽ phải tự mò về. Tôi đúng là đói khổ, thiếu tiền thật... - Huỳnh Tôn. nhếch mép cười. -Tôi đi làm thêm ở quán cơm được người ta bao ăn bữa tối, đi giao báo và sữa buổi sáng, tiết kiệm từng đồng để trả học phí và tiền nhà, mấy tháng đầu quả là cơ cực. Khi ông ngoại biết, ông tới trường đóng hết cho tôi học phí đến khi tốt nghiệp, cuộc sống của tôi mới khá hơn một chút. Hai năm nay bố tôi muốn bắt tôi về nên gây sức ép với những chỗ mà tôi làm thêm để họ đuổi việc tôi khiến tôi lao đao chạy hết từ chỗ này đến chỗ khác. Ha ha... Quán Gà Cay là của bác cả tôi đấy, ông ấy chịu chết không làm thế nào để bác đuổi việc tôi được. 

Mạc Tuần nghe không sót lời nào, gật gù. - Cậu nghị lực thật. Rất đáng khâm phục. 

- Cũng bình thường thôi. Đối với tôi, những người như anh thuộc tầng lớp trên, như đến từ một thế giới khác.Anh có mọi thứ mà người thường khao khát... Tài giỏi, đẹp trai, nhiều tiền. Người như anh trước đây tôi chỉ thấy trên tivi thôi. 

Mạc Tuần bật cười. - Cậu cứ đùa. Để hôm nào tôi chỉ cho cậu một tên khốn còn đẹp trai, tài giỏi và nhiều tiền hơn tôi rất rất nhiều. Tôi là con nhà giàu, gã là con nhà siêu giàu. Tôi đẹp trai, đứng với gã vẫn chưa là gì đâu, diễn viên điện ảnh còn thua xa ga. Tôi giỏi, gã còn giỏi hơn, công ty của gã mặc dù ở mảng khác những bành trướng kinh khủng, ngày càng lớn, SO ra nhỉnh hơn công ty nho nhỏ của tôi. 

Huỳnh Tôn lắng nghe, gật gù. - Và gã đó tán tỉnh Lê Hương ạ? 

Mạc Tuần nhíu mày khó chịu, cầm chén rượu lên uống cạn, nhăn mặt nuốt xuống, không trả lời. Huỳnh Tôn hiểu ra, rót tiếp rượu cho hắn. 

- Anh ăn đi. Chưa ăn tối mà uống nhiệt tình quá sẽ say đấy ạ. 

- Hôm nay gã cố tình chờ ở trước studio, chạy theo xe của công ty đến khi họ thả Lê Hương xuống để đưa cô ấy về. 

Huỳnh Tôn sửng sốt. - Dung tâm thế sao? Gã rình rập từ lâu rồi ạ? 

- Chưa lâu lắm, từ khi Lê Hương vào Derefout gã mới biết cô ấy. – Mạc Tuần nhấp một ngụm rượu nữa. -Tên đó rất hoàn hảo, cậu sẽ không thể tìm ra được người đàn ông nào hoàn hảo như hắn trên đời này đâu. Gã không chỉ đẹp trai, nhiều tiền, xuất thân từ gia tộc tài phiệt danh giá mà còn tâm lý, ga lăng, biết chiều chuộng phụ nữ. Lý lịch của gã sạch sẽ vô cùng, không có trai gái xô bồ, 

không ăn chơi, không hút hít... Tôi thua về mọi mặt. 

Nhìn Mạc Tuần như thế này Huỳnh Tôn cảm thấy không quen, động viên hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK