Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Tuân: Em vẫn còn giận anh sao? Anh nhớ em. Làm ơn nghe điện thoại đi, được không? Anh xin lỗi. 

Hắn đã xin lỗi mấy hôm nay rồi nhưng Lê Hương không thèm nhắn lại, mặc kệ hắn. Cô vào thang máy, đi xuống tầng một, Mạc Tuân lại nhắn tiếp. 

Mạc Tuân:Anh chờ em ở quán bán bao nước Hoài Nhu.Anh sẽ chờ đến khi nào em đến. 

Lê Hương cảm thấy tim đau nhói từng hồi, thở dài thườn thượt. 

Từ chỗ này đến quán bánh bao nước kia không xa nhưng Lê Hương cũng muốn biết Mạc Tuân có chờ cô hay không nên thay vì bắt xe tới đó, Lê Hương tự mình dạo phố tới mấy cửa hàng sách tìm truyện để mua về đọc giải trí. 

Cô vừa đi khỏi thì một chiếc taxi đỗ trước cửa cao ốc Thập Bạch Dương Huế xuống xe, nhưng không vào bên trong mà đứng cạnh bồn hoa xem điện thoại chờ Dực Minh tan làm. Dương Huế may nắm vì hôm nay Dực Minh không có tâm trạng làm việc, rời khỏi văn phòng sớm. Khi gã ra cửa trước để tài xế đón thì thấy Dương Huế đang đứng đợi rồi. Cô ta sải bước tới, lạnh lùng hỏi: 

- Dực Minh, có thể nói chuyện một chút được không? Anh chặn số tôi tuyệt tình như vậy sao? 

Dực Minh liếc nhìn những người đang đi từ bên trong ra, hất đầu ra hiệu cho Dương Huế theo mình đến một góc khuất vắng người. 

- Cô gây rối còn chưa đủ à? Muốn tự làm mình mất mặt đến bao giờ nữa? Tôi không nghe điện thoại, không đọc tin nhắn của cô đâu. Cô phải có tự trọng mà thôi đi chứ, đừng dây dưa như đám keo dính phiền toái nữa. 

Dương Huế tức đỏ mặt nhưng không dám quát, vẫn phải nói nhẹ nhàng. 

- Anh chia tay với tôi vì con nhỏ Lê Hương kia? 

- Không. Tôi chia tay với cô vì tôi đã chán ngán cô rồi. – Dực Minh cười lạnh, hai tay Xỏ túi quần giống như đang nói chuyện với đối thủ khó chịu. - Nghe nói cô về nhà mè nheo với bố và ông nội, nhờ họ can thiệt phải không? Còn muốn gây khó dễ cho Dực thị nữa nhưng hình như họ không giúp cô thì phải. Cô là loại người như thế sao? Theo ý cô thì cô đối xử tốt, còn không nghe lời cô, cô sẽ lôi tiền bạc và quyền lực của gia đình ra để trù dập, hãm hại đối phương ư? Chúng ta chia tay trong hòa bình cô không muốn, muốn hai bên trở mặt thành thì hả? 

-Tôi không chấp nhận chia tay với anh. Dương Huế trừng mắt quát lên. 

- Còn tôi thì không muốn nhìn thấy cô nữa. Cô càng đeo bám tôi càng ghét, đó là tâm lý bình thường của con người mà. 

Dương Huế bật khóc. 

- Dực Minh, có phải anh đã thích con nhỏ Lê Hương kia rồi không? 

- Đúng thế. Tôi thích Lệ Hương nhưng cô ấy từ chối tôi. 

Dương Huế sửng sốt. 

- Cái gì? 

- Mặc dù bị từ chối tôi vẫn thích và sẽ không quay lại với cô đâu. 

Dương Huế không thể tin vào tai mình, gào lớn. 

- Lê Hương đã có Mạc Tuân rồi. Hai người bọn họ sắp thành đôi tới nơi, anh còn nhảy vào muốn chèo kéo cô ta ư? Dực Minh, anh... 

- Đúng thế, tôi biết mọi chuyện nhưng vẫn cứ nhảy vào chèo kéo Lê Hương đấy. Tôi hèn hạ, tôi khụy lụy, bị từ chối vẫn mặt dày bám đấy, thì sao nào? Cô thấy tôi tồi tệ thì buông tha cho tôi đi. Dương Huế, chúng ta ở bên nhau cũng không phải đều vui vẻ hạnh phúc nhưng chẳng đến nỗi chia tay rồi trở mặt thành thù. Làm ơn học lại cách cư xử đi. Đừng làm phiền tôi nữa. 

Nói xong Dực Minh bỏ đi thẳng, để Dương Huế đứng trơ trơ ở đó, nước mắt rơi lã chã. 

Cô ta òa lên khóc nức nở một mình khiến người đi đường nhìn ngó, chỉ trỏ. Dương Huế không quan tâm, vừa khóc vừa lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Lăng. Có điều Thẩm Lăng không nghe máy. Cô ta gọi một vài người nữa, rủ đi uống rượu nhưng ai cũng bận hoặc giả vờ bận,

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK