Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không ạ, em muốn hét cái gì đó nhưng không nghĩ ra nên gọi tên anh thôi. Không có ý gì cả, em chưa say đến mức không biết anh đang ở đây đâu. 

- Em...Anh sợ em nhầm anh với ai khác. – Mạc Tuân chớp chớp mắt, nước mưa chảy dọc từ mái tóc rẽ ngôi bên xuống gò má, nhìn như nước mắt. 

Lê Hương lắc đầu. 

- Không đầu, anh đặc biệt như vậy làm sao có thể nhầm với người khác được. 

Mạc Tuân đang định nói gì đó thì đèn xe ô tô rọi sáng, một chiếc taxi chạy tới. Hắn vội vã vẫy taxi, mở cửa xe cho Lê Hương. 

Mồm Mạc Tuân thật là độc. Mặc dù về đến nhà Lê Hương đã tắm nước nóng ngay nhưng ngày hôm sau cô đi làm với cảm giác khó chịu trong người, thỉnh thoảng lại rùng mình bất chấp hiện tại là tháng sáu. Chiều đến, cô bắt đầu phát sốt nhưng không dám nói với quản lý shop đồ công sở 

vì hôm nay mới là ngày đầu tiên cô đối sang shop này. Lê Hương cố gắng chịu đựng đến lúc tan làm, vội vã bắt taxi về nhà. 

Thế nhưng thay vì có cả bố mẹ ở nhà như mọi ngày, hôm nay căn nhà vắng lặng lạ thường. Lê Hương gọi điện cho mẹ hai cuộc mới thấy bà nghe máy với giọng lo lắng và mệt mỏi. 

- [Hương à, cậu con bị tai nạn giao thông, bố mẹ đang ở trong bệnh viện thành phố Sơn La. Chắc mai hoặc ngày kia bố mẹ mới về được. Chuyện xảy ra đột ngột quá, mẹ đi vội không kịp nói với con.] 

- Cậu có sao không mẹ? – Lê Hương sửng sốt, cả người run lên. 

- [Gãy chân, dập gan phải phẫu thuật, giờ đang nằm phòng hồi sức rồi.] 

-Vậy bố mẹ cứ ở đó đi ạ, con tự lo được. - [Mẹ biết rồi, ở nhà khóa cửa cẩn thận nhé.] -Vâng. 

Lê Hương cúp máy, cảm thấy toàn thân lúc nóng lúc lạnh, vô cùng khó chịu. Cô lấy nước nóng pha trà gừng uống, ăn tạm một cái bánh nhỏ cho khỏi xót ruột rồi lôi chăn ra sofa nằm luôn vì hụt hơi, không thể lên tầng được. Lê Hương nằm mê man đến khi trời tối hẳn mới tỉnh lại. 

Có một giọng nói trầm trầm vang vọng bên tai cô, lúc xa lúc gần nhưng Lê Hương không nghe 

thấy người đó nói gì. Toàn thân cô nóng bừng lên như hòn lửa, khó chịu vô cùng. 

- Lê Hương... em có nghe thấy anh không? Lê Hương, dậy ăn cháo được không? 

Lê Hương muốn ngủ, cáu kỉnh quay mặt sang bên kia, đẩy người đang nói vào tai cô ra chỗ khác. 

Mạc Tuân nắm lấy tay cô, lay nhẹ. - Lê Hương, dậy ăn cháo rồi uống thuốc. 

Lê Hương nhíu mày tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, giọng khàn đặc. 

- Mấy giờ rồi ạ? 

- Tám giờ.Anh gọi không thấy em nghe máy nên gọi cho mẹ em, thấy mẹ bảo chỉ có mình em ở nhà. 

Lê Hương cảm thấy cả người nhức mỏi khó chịu, nóng bừng như bị ai dí lửa, cô mở mắt nhìn khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Mạc Tuân. Hắn lo lắng, mắt long lanh khác thường, dường như đã hoảng vì tình trạng của cô. 

- Dậy ăn cháo đi rồi uống thuốc nha... - Em ghét cháo. - Lê Hương thở dài. 

Mẹ có cách ngày lại nấu cháo ăn sáng, thích được mới lạ đấy.Thỉnh thoảng ăn còn được, ăn nhiều nghĩ đến là ớn. 

- Anh chẳng mua được cái gì, chỉ có cháo thôi. Chịu khó chút đi... 

Lê Hương ôm đầu khó nhọc ngồi dậy. Mạc 

Tuân đỡ cô, kê gối cho cô tựa lưng, bưng bát cháo nóng hổi để trên bàn lên, múc một thìa, thổi nguội muốn bón cho Lê Hương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK