Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Cầm tức giận chồm người về phía trước, tát thẳng vào mặt Lê Hương. 

- Câm ngay. Đã đánh đĩ còn muốn lập miếu thờ, nghĩ mình cao sang lắm à? Chia tay với con trai tôi ngay, nếu không tôi sẽ cho cả nhà cô biết tay. 

Cái tát khiến Lê Hương đau đến nổ đom đóm. mắt, cơn giận bùng lên trong lồng ngực. Cô trừng mắt nhìn Thái Cầm, quát lại. 

- Nói cho bà biết, tôi chưa nhận lời hẹn hò 

với Mạc Tuần đầu.Tôi và Mạc Tuần chỉ là bạn thôi, tôi đá lông nheo, quyến rũ ai là chuyện của tôi, liên quan gì đến Mạc Tuân và bà? Bà nhiều tuổi rồi, là phu nhân nhà giàu mà cư xử như dân chợ búa, điều tra linh tinh, nghe lời bôi nhọ vớ vẩn, không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Tôi chẳng hiểu sao bà lăn lộn trên thương trường bao năm mà không bị phá sản nữa. 

- Láo toét. - Thái Cầm đỏ mặt tía tai, bưng Cốc nước hắt luôn vào mặt Lê Hương. 

Cô đứng phắt dậy. 

- Bà không tự biết xấu hổ à? Tôi nhắc lại, tôi và Con trai bà không có quan hệ yêu đương gì hết, tôi đi với ai cũng chẳng liên quan gì đến nhà bà. Xem ít phim truyền hình thôi. 

Nói rồi cô rút phắt mấy tờ giấy ăn trên bàn ra, vừa lau mặt vừa bỏ ra khỏi quán cafe. 

Nhân viên còn chưa kịp bê cafe ra. 

Thái Cầm ngồi trợ tại chỗ, mặt đỏ bừng bừng vì tức giận và xấu hổ, bị những vị khách trong quán nhìn ngó, chỉ trỏ, thì thầm cười cợt thì càng tức, đập tiền xuống bàn rồi cũng ra khỏi quán. 

Lê Hương đi bộ trên vỉa hè, lau nước trên mặt và cổ áo, cảm thấy oan ức, tủi thân và bực bội không sao tả xiết. Cô ném giấy đi, rút khăn tay trong túi xách ra lau, cứ thế đi bộ dọc vỉa hè, cắn chặt môi ngăn không cho nước mắt chảy tràn ra nhưng không thành công.

Hóa ra những người mẫu mà cô coi là đồng nghiệp lại thì thầm những lời khó nghe như vậy sau lưng cô, nói cô câu dẫn Dực Minh, đi lên bằng biện pháp bẩn thỉu, đồn đến mức người ngoài như Thái Cầm còn điều tra ra, chửi cô là đĩ. 

Bà ta nghĩ cô trèo lên giường Mạc Tuân để hắn trả nợ cho nhà cô sao? 

Đúng là miệng đời ác độc, lòng người khó lường. Ông Mạc Đông và Mạc Tuân đều rất tốt nhưng bà Thái Cầm này đúng là không nói lý. Đang yên đang lành chưa hỏi rõ ngọn nguồn đã điều tra loạn lên, nghe toàn chuyện đầu đầu rồi đổ oan cho cô. Lê Hương chẳng hề có ý gì với Dực Minh nay Thẩm Lăng nên cô bực vô cùng, ấm ức phát khóc, nước mắt cứ thế lã chã rơi.

Cô bước nhanh trong nắng chiều, không dám ngẩng lên nhìn nên không thấy xe Mạc Tuân lao trên đường, hướng về phía quán cafe đối diện với cao ốc Thập Bạch. Hắn cũng không nhìn thấy cô, đỗ xe két bên lề đường rồi chạy vào quán tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng Lê Hương và mẹ mình đâu. Mạc Tuân quay lại xe, vừa gọi điện cho Lê Hương vừa lái đi nhìn hai bên đường. 

Lê Hương ngước lên nhìn biển của một quán lẩu nướng, bước vào ngay trước khi Mạc Tuần lái xe gần tới chỗ cô. Khi hắn lướt qua, Lê Hương đã vào quán mất rồi. 

Quán lẩu rất ồn ào, Lê Hương vào ngồi một mình một góc khuất cây cảnh, gọi đồ nướng và rượu ra.

Cô không nghe thấy tiếng chuông điện thoại vì thực khách cười nói, dô ầm ĩ. Lê Hương gọi đồ ăn cho hai người, giả vờ như mình có một người bạn nữa rồi dùng khăn ướt lau mặt, áp lên mắt cho khỏi đỏ.

Cô chỉ khóc một chút thì bị người đi đường nhìn ngó chỉ trở nên không dám khóc nữa, lau nước mắt, tìm chỗ vào ngồi. 

Bồi bàn mang bếp nướng và thịt ra, Lê Hương bỏ thịt lên nướng, rót rượu nhấp một ngụm, ăn rau trộn kèm trong khi chờ thịt chín.

Các bàn xung quanh bắt đầu chỉ trỏ vì cô xinh xắn mà đi một mình. Lê Hương cảm thấy khó chịu, nghĩ xem nên gọi ai ra uống rượu cùng thì hợp lý. Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy mười một cuộc gọi nhỡ của Mạc Tuân, giận lây sang cả hắn, mở danh bạ ra định gọi cho Đồng Quyên thì Mạc Tuân lại gọi đến. Lê Hương tần ngần một hồi rồi gạt nghe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK