Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điện thoại của cô reo vang, là Mạc Tuân gọi nhưng Lê Hương không nghe máy. Mạc Tuân nhắn tin. 

Mạc Tuân: Con điên này lao vào tát anh, anh đẩy ngã nó nhưng hơi quá tay, đầu gối nó rách một mảng lớn.Anh phải đưa nó đến bệnh viện đã. Em chờ anh được không? 

Lê Hương nhíu mày nhìn tin nhắn vì Mạc Tuân gọi Dương Huế là con điên. Cô cảm thấy trời đất quay cuồng, nghi ngờ nhân sinh, vừa tức giận vừa cảm thấy mình vô lý. Lê Hương đứng dậy đi ra bắt xe bus trở về nhà. Cô cần phải tránh xa Mạc Tuân một thời gian nữa. 

Mạc Tuân đưa Dương Huế đến bệnh viện, nhìn cô ta được may vết thương xong thì bỏ đi thẳng, ra ngoài gọi điện cho Huỳnh Tôn. 

- Cậu trích camera như tôi đã nhắn chưa? 

- [Tôi đang ở đó rồi ạ. Phải bỏ ra một khoản mới lấy được..] 

- Họ đòi bao nhiêu cũng đáp ứng, sang quán bên cạnh nữa, lấy hết các góc cho tôi. 

- [Vâng ạ.] 

Mạc Tuân cúp máy, vội vã ra khỏi bệnh viện gọi taxi quay lại quán bánh bao nước, nhìn quanh một lượt rồi gọi điện cho Lệ Hương. Rõ ràng cô đã bỏ về rồi. Hắn thất vọng đứng ngoài xe chờ Huỳnh Tôn trích camera xong. 

Huỳnh Tôn quay ra, đưa usb cho Mạc Tuân. 

- Đây ạ. Có ba chiếc ghi được rất rõ nét. Anh sợ Dương Huế kiện ạ? 

- Phải. Thứ điêu toa đó có thể đổi trắng thay đen bất chấp tất cả để đạt được mục đích của 

mình. Tôi cần phải nắm đằng chuối để nó không làm thế nào cắn ngược được. 

Vẻ mặt của Mạc Tuân rất âm u khiến cho Huỳnh Tôn cũng e ngại. 

- Giờ anh muốn đi đâu? 

- Đi uống rượu. Tôi có chuyện muốn nói với cậu. 

Cuối năm Lệ Hương ký hợp đồng người mẫu bàn tay với trang sức kim cương Hồng Nụ. Lê Hương bất ngờ đến nỗi nụ cười trên môi cứng ngắc và suốt buổi ký hợp đồng cô chẳng nói được gì ngoài mỉm cười lịch sự. Cũng chẳng cần cô phải nói, Cao Thùy làm việc với bên kia về thù lao, lịch 

trình làm việc... Lê Hương chỉ cần đọc kỹ hợp đồng, ký vào rồi giữ một bản. 

Thù lao là một con số mà cô không thể tưởng tượng ra nổi, công việc chính là người mẫu bàn tay, đeo trang sức kim cương của Hồng Nụ vào rồi chụp mỗi bàn tay thôi. Lê Hương chưa đủ nổi tiếng để họ thuê chụp hình toàn thân nhưng với bàn tay thì cô thừa tiêu chuẩn, thậm chí tay còn đẹp hơn tay của tất cả các người mẫu mà Hồng Nụ từng công tác. 

Lê Hương đi chụp hình giống như đi trên mây, tận khi ekip chụp hình vào làm việc cô mới biết mình không bị lừa và nghề này thu nhập rất cao. Cô chỉ việc đeo nhẫn, vòng tay của Hồng Nụ để nhiếp ảnh gia chụp ảnh là xong, chẳng phải tạo dáng vất vả gì cả. Họ sẽ ghép bàn tay của cô vào những người mẫu, ca sĩ, người nổi tiếng đại diện cho trang sức Hồng Nụ hoặc đăng ảnh này lên tạp chí, in catalogue... đó là việc của họ, Lê Hương không cần quan tâm. Cô chỉ cần hoàn thành ba buổi chụp hình là rinh về túi sáu trăm triệu. 

Thái độ của Lê Hương rất tốt, những người làm việc với cô đều ca ngợi hết lời, họ tiết lộ cho cô biết nếu cô nổi tiếng trong giới người mẫu bàn tay, thù lao cho mỗi buổi chụp hình sẽ còn tăng cao hơn nữa, con số này chưa là gì. Cô sửng sốt vô cùng, thấy công việc đơn giản, nhẹ nhàng, thời gian lâu nhất là vẽ móng hoặc gắn móng giả, chụp hình 

chỉ một vài tiếng là xong. Trang sức kim cương, đá quý Lê Hương đeo rất đẹp vì bàn tay cô đẹp tuyệt, lên hình càng long lanh rực rỡ khiến ai nấy trầm trồ. Lê Hương cảm thấy được mở mang tầm mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK