Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tôi có xe đón. Cô đi taxi về à? 

- Vâng ạ. 

- Tôi ra ngoại thành. Nhà cô ở đâu, có cần đi nhờ một đoạn không? 

Lê Hương ái ngại lắc đầu. 

- Cảm ơn sếp, không cần đâu ạ. Tôi định đi mua mấy thứ linh tinh rồi mới về. Sếp đi thong thả a. 

Dực Minh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh khác thường. Lê Hương không muốn bị nhiều người nhìn thấy đi cùng sếp nên cúi đầu chào, dừng lại để Dục Minh đi trước, cô móc điện thoại ra xem để câu giờ. Mạc Tuân nhắn tin báo đã lên máy bay, tối sẽ về nhà Lê Hương ăn cơm vì được bố mẹ cô mời.Vậy là hắn chỉ đi bốn ngày. 

Lê Hương nhắn lại, báo cáo. 

Lê Hương: Em tan làm rồi, đang đi mua đồ linh tinh. Tối gặp ạ. 

Hiện giờ chắc Mạc Tuân đang ở trên máy bay, tắt điện thoại, khi hạ cánh hắn mới xem được nên Lê Hương bỏ luôn điện thoại vào túi, vui vẻ đi ra ngoài. 

Mỗi lần Mạc Tuân đến ăn cơm, mẹ cô sẽ chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn. Lê Hương vừa về đến nhà đã phải giúp mẹ xoay quanh trong bếp, cô phụng phịu vì không được đi tắm, cằn nhằn liên mồm. Bà Nguyễn Oanh vừa bực vừa buồn cười, hơn sáu giờ mới thả cho Lệ Hương lên phòng. Cô như được giải thoát, chạy lên tắm rửa cho sảng khoái. 

Chưa đến bây giờ Mạc Tuân đã tới, dưới nhà vang lên tiếng bố cô cười sang sảng là biết hắn lại mang đồ lạ gì đến biếu rồi. Lê Hương nằm chưa nóng lưng đã phải xuống nhà. Cô thấy Mạc Tuân đang bày quà ra bàn, bố mẹ cô ngồi đối diện, cười đến dương quang chói lọi. Hắn ngước lên nhìn, khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Mạc Tuân hơi ngẩn ra một chút. Biểu cảm trên mặt hắn khiến Lê Hương không nhịn được, mỉm cười. 

- Anh về rồi ạ? Chưa về nhà đã chạy đến đây ngay sao? 

Mạc Tuân cười nhẹ. 

- Ừ. Nếu về qua nhà sẽ muộn giờ ăn tối, để mọi người phải chờ.Anh mua quà cho em đây. 

Mạc Tuân đẩy một cái hộp về phía Lê Hương. Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, mở ra, vui mừng khi thấy một đôi giày cao gót rất đẹp. 

- Cảm ơn anh, đẹp quá. 

- Mạc Tuân, chắc cháu đói rồi, vào ăn cơm thôi. - Bà Nguyễn Oanh hài lòng vì phản ứng của Lê Hương, giục Mạc Tuân một câu rồi vào bếp trước. 

Ông Lê Khoan cũng đứng lên vào cùng. 

Mạc Tuân vầng nhưng vẫn ngồi nhìn Lê Hương thử giày, nụ cười trên môi hắn tươi sáng hơn, mắt lấp lánh ánh nhìn dịu dàng. 

- Em thích thật chứ? - Thật ạ. Cảm ơn anh. 

Cô chỉ ướm thử vào chân bởi vì hiện tại cô đang mặc quần đùi áo phông ở nhà, không hợp với đôi giày sang chảnh. Mạc Tuân ngẩn người nhìn cô khiến cô không được tự nhiên, bỏ lại giày vào hộp. 

-Vào ăn cơm đi anh. 

Lê Hương đứng lên định đi vào bếp nhưng vừa bước ra khỏi sofa Mạc Tuân đã ôm chầm lấy cô từ phía sau khiến cô hết cả hồn. Cơ thể to lớn lực lưỡng áp sát, hai cánh tay hữu lực siết chặt Lê Hương, mặt hắn vùi vào cổ cô, hơi thở nặng nề, mùi đàn ông nồng đậm bủa vây khiến Lê Hương nôn nao cả người. Cô hốt hoảng gỡ tay hắn ra, thì thầm sợ hãi. 

- Anh làm gì vậy? Buông em ra... Bố mẹ còn ở trong bếp mà. 

- Anh nhớ em...- Mạc Tuân thì thầm vào tai cô. 

Lê Hương chấn động, cả người cứng đờ ra. Hắn nới lỏng tay xoay cô lại đối diện ôm chầm lấy. Lê Hương không thể tin vào tai mình. 

Kiếp trước dù đã yêu nhau, cầu hôn, chuẩn bị cưới hay đang trong thời gian tân hôn ngọt ngào, Mạc Tuân cũng không bao giờ nói ra ba từ đó hay hành động bộc phát như hiện giờ. Dù hắn đi xa về có nhớ cô cũng chẳng nói thành lời, chỉ thể hiện qua ánh mắt và hành động nhẹ nhàng, săn sóc. Một Mạc Tuân cuồng nhiệt, liều lĩnh như thế này làm Lê Hương không biết phải phản ứng ra sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK