Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Khoan không biết phải nói gì, bà Nguyễn Oanh nhìn qua lại, nhẹ nhàng nói: 

- Mạc Tuân nó cũng gọi cho mẹ nhưng không phải để chất vấn vì sao con không nghe điện thoại mà để hỏi xem con có chuyện gì không, đi làm về có mệt không. Nó lo lắng cho con đó. 

Lê Hương cúi gằm mặt xuống, lông mày nhíu, hai tay siết chặt. Bà Oanh nói tiếp: 

- Con cũng biết Mạc Tuân nó là người tốt. Nếu không thể tiến xa hơn, hai đứa cứ làm bạn đi cũng được, không nhất thiết phải cắt đứt liên lạc như vậy. Nó thích con, nó đau lòng đấy. 

Lệ Hương không biết phải nói gì, cả người nôn nao khó chịu. 

Cô chỉ muốn tự bảo vệ mình khỏi tương lai đau khổ, không muốn quá khứ lặp lại thôi mà. Hiện tại nghe nói Mạc Tuân buồn rầu, đau lòng cô lại khó chịu, không vui vẻ hả hê như những ngày đầu mới trọng sinh nữa. Lê Hương không trả lời cha mẹ, lặng lẽ đi lên phòng. 

Mạc Tuân đứng tựa vào ban công tầng năm 

của phòng khách sạn nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh đèn, hứng những làn gió mát rượi thổi qua, khuôn mặt trầm ngâm, rầu rĩ. Điếu thuốc hắn cầm trên tay đã cháy hết một nửa nhưng hắn không để ý, tàn thuốc lá dài không tự rụng xuống bởi vì hắn đứng bất động, chìm trong suy tư trông cô độc và u sầu. 

Chuông điện thoại reo vang, Mạc Tuân nhắn mặt, mắt lóe lên tia sáng cáu kỉnh. 

Từ hôm gặp và trao đổi số điện thoại với Dương Huế dưới sự giám sát của mẹ, Mạc Tuân không thể kéo cô ta vào sổ đen được nên thỉnh thoảng lại thấy cô ta gọi, dù hắn chẳng bao giờ nghe. Mạc Tuân lấy điện thoại trong túi ra nhìn, khuôn mặt giãn ra, mắt lóe sáng, vội vàng ấn nghe vì người gọi đến không phải Dương Huế mà là Lê Hương. 

- Alo, em ăn cơm chưa? 

- [Mười giờ rồi ạ, anh chưa ăn sao?]- Lê Hương nói với giọng rất bình thường. 

Mạc Tuân mỉm cười. - Anh ăn rồi, đã muộn thế rồi cơ à? Anh không để ý lắm. Hôm nay đi làm rồi à, có một không? 

- [Có bất ngờ một chút nhưng em nghĩ em trụ được. Công việc khá áp lực, nghe nói tỷ lệ đào thải cao lắm. Khi nào anh xong việc?]. 

- Khoảng hai ngày nữa thì xong. Khi nào về anh sẽ gọi.

– Mạc Tuân ngừng lại một chút.

– À... thực ra anh muốn ngày nào cũng gọi nhưng hình như em bận... 

Lê Hương im lặng một lát khiến hắn căng thẳng. Cuối cùng cô nói trong tiếng thở dài. 

- [Cũng không bận lắm đâu ạ.] 

Mạc Tuân nhẹ nhõm cười, đôi mắt lấp lánh, khuôn mặt giãn ra. 

- Vậy nói một chút về công việc hôm nay của em được không? 

- [Được ạ, nhưng anh nói về công việc của anh trước đi đã.] 

Mạc Tuân vui mừng, vừa đi vào phòng vừa nói: 

- Anh sang vì chuyện xây dựng nhà máy sản xuất thép, cũng không có gì quan trọng, chỉ cần hộ tống bố anh đi gặp ông này bà nọ và các đối tác thôi... 

Họ nói chuyện rất lâu. Mạc Tuân kể về công việc trong hai ngày vừa rồi, Lê Hương cũng từ tốn nói cho hắn biết về lịch làm việc của cô. Đến khi chẳng biết phải nói gì Mạc Tuân mới tiếc nuối chúc ngủ ngon rồi cúp máy. 

Hắn thở phào nhẹ nhõm ngả người ra sofa. Đúng lúc đó có tin nhắn đến. Mạc Tuân liếc nhìn, thấy tin nhắn của Huỳnh Tôn thì vội vã mở ra xem. Hồi nãy khi Lê Hương chưa gọi điện, Mạc Tuân đã nhắn hỏi Huỳnh Tôn xem không biết Lê 

Hương có nói gì đến hắn không, có giận dỗi chuyện gì không mà đột nhiên không nghe điện thoại. Giờ Huỳnh Tôn mới nhắn lại. Mạc Tuân nhìn chằm chằm vào tin nhắn, lông mày nhíu chặt lại.

Danh Sách Chương:

Sách

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK