Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Hương cũng nhớ Mạc Tuân nhưng im lặng không trả lời, không thèm nói cho hắn biết. Cô muốn hắn đau lòng, không được như ý, hành hạ hắn cho bõ tức vì đã để có chứng kiến chuyện chẳng đâu ra đầu rồi tự mình tưởng tượng linh tinh. Đều là tại hắn. 

Mặc dù biết bản thân mình vô lý, đang đổ lỗi tinh tinh nhưng Lê Hương không muốn có lý, cứ thích vô lý đấy. Kẻ yêu trước, thú nhận trước là 

kẻ yếu thế hơn. Kiếp trước cô chịu đủ rồi, kiếp này cô là kẻ cầm trịnh, ở cơ trên. 

Mạc Tuân ôm một hồi, không thấy Lê Hương phản ứng gì thì buông ra một chút đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô. Trong ánh đèn đường mờ nhạt, Lê Hương nhìn thấy khuôn mặt hắn cau cau sầu não, đôi mắt đong đầy yêu thương, nhớ nhung nhưng cũng có phần sợ hãi. Hắn sợ Lê Hương cự tuyệt, xua đuổi. 

- Đừng giận nữa được không? 

- Không được.- Lê Hương lạnh lùng nói, tim nhói lên. Cô muốn làm cao một chút. 

- Con nhỏ kia xúc phạm em, còn đánh anh nữa. Anh xô ngã nó, máu chảy lênh láng nên mới phải đưa nó đi bệnh viện. Em đừng hiểu lầm mà... 

- Anh đã bế cô ta.- Lê Hương hậm hực lên án. 

- Anh đã tắm rửa rất sạch rồi. Cũng chẳng có gì hay hơn, chỉ như bề một túi rác thôi, còn ghế tởm nữa. 

Giọng Mạc Tuân lạnh đi, lông mày nhíu chặt lại. Lê Hương cảm thấy nhẹ nhõm, muốn cười nhưng nín lại. Mạc Tuân ngắm nghía khuôn mặt cô, vuốt ve gò má rồi bất thình lình cúi xuống hôn lên môi Lê Hương. Cảm giác ấm nóng và hơi thở quen thuộc khiến cô thót tim, nôn nao cả người, không chống cự. Mạc Tuân được nước lấn tới, ôm ghì lấy cô, luồn tay giữ gáy Lê Hương, cuồng 

nhiệt hồn mút. Nụ hôn dần trở nên nóng bỏng khi hắn tách mở môi cô, luồn lưỡi vào trong. 

Lê Hương hít khí, hai tay bám lấy lưng áo Mạc Tuân, hơi ngả người ra sau muốn tránh nhưng hắn không cho, ghì cô lại. Lê Hương thở dốc, cơ thể phản ứng rất thành thật với tiếp xúc thân mật, cả người nóng rực lên khiến cô hoảng hốt, nức nở. Mạc Tuân hé mắt nhìn, hơi tách ra, thì thầm. 

- Anh sẽ không làm gì quá đáng đâu. 

- Anh đang làm quá rồi... Em đã cho phép anh hôn chưa? – Lê Hương cự lại, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Mạc Tuân ở khoảng cách gần, ký ức ân ái kiếp trước ùa về khiến mặt cô nóng bừng lên. 

- Anh nhớ em lắm. Nếu không làm gì đó, chắc anh phát điên lên mất... 

Lê Hương sửng sốt vì câu trả lời quá sức thành thật và đong đầy yêu thương day dứt. 

Mạc Tuân biết cô sẽ nhượng bộ, tiếp tục hôn. 

Cả hai đứng rất lâu, môi lưỡi triền miên, càng hôn càng cuồng nhiệt. Lê Hương thấy chân mình nhũn ra, toàn thân nóng bừng lên, thứ kia của Mạc Tuân đã nổi lên cọ vào người cô. Nếu cứ tiếp tục thế này chắc không ổn. 

Lê Hương đẩy Mạc Tuân, vùi đầu vào cổ hắn thở hổn hển, không cho hôn nữa. 

Mạc Tuân mặc dù tiếc nuối nhưng đành chấp nhận, ôm chặt cô, vuốt ve lưng, thì thầm. 

- Nhớ anh không?

- Không. - Lê Hương hừ lạnh làm cao. 

Mạc Tuân chẳng hề tỏ ra mất hứng, tự biên tự diễn. 

- Anh cũng nhớ em lắm. Dạo này có ăn cơm đàng hoàng không vậy? Gầy đi một vòng rồi đây này. 

Lê Hương tập luyện cho săn chắc chứ không hề bị bắt giảm cân, lời này của Mạc Tuân đương nhiên chỉ là phiến diện, cân nặng của cô vẫn duy trì năm ba, năm tư như thường. Thế nhưng giọng điệu trách móc của hắn khiến cô vui vẻ trong lòng, im lặng tận hưởng cảm giác ấm áp khi được đôi tay rắn chắc ôm trọn, lắng nghe tim Mạc Tuân đập thình thịch trong lồng ngực.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK