Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Hương vâng dạ cho có lệ, nhắn tin cho Cao Thùy và Huỳnh Tôn để họ không cần mua cơm 

cho cô nữa. 

Xe của Trương Sinh đưa Lê Hương tới nhà hàng hải sản Trầm Hương. Lê Hương bước xuống khỏi xe thì tin nhắn của Cao Thùy đến những cô không nghe thấy, đi cùng Trương Sinh vào bên trong nhà hàng, lên tầng hai, vào một phòng riêng. 

Lê Hương nhìn thấy trong căn phòng nhỏ nhắn sang trọng có cửa gỗ kéo chỉ kế một chiếc bàn gỗ nhỏ để đồ ăn và trải thảm ngồi. Một người đàn ông lớn tuổi, phương phi hồng hào, đầu hói bóng lộn đang ngồi xếp bằng bên bàn, đủng đỉnh rót rượu từ chiếc bình sứ trắng muốt ra chén. Lê Hướng ngạc nhiên nhìn Trường Sinh.Anh ta hất đầu ra hiệu với ánh mắt lạnh lùng như đang ra lệnh cho Lê Hương. Cô mỉm cười nhã nhặn. 

- Những người khác đâu rồi ạ? 

Trường Sinh thấy Lê Hương giả vờ không hiếu thì cười nhạt, hạ giọng.. 

- Không còn người khác, chỉ có mình cô thôi. Lê Hương, cô còn trẻ tuổi chắc không hiểu được giới điện ảnh này vốn dĩ nguy hiểm và khó khăn như thế nào. Nếu không biết thuận nước đẩy thuyền thì không thể tiến xa được đầu. 

Lê Hương gật gù nhìn từ Trường Sinh sang Mẫn Khanh với ánh mắt khinh thường. 

- Phó đạo diễn làm thế này kim chủ của tôi sẽ không hài lòng đấu. 

- Cô làm gì có kim chủ.- Trường Sinh bật cười, ánh mắt lóe sáng.- Cô chỉ là người mẫu được Derefout nâng đỡ hơn so với những người mẫu khác vì có chút tài mọn thôi. 

Mẫn Khanh vẫn ngồi đó, không nói gì. Lê Hương tức giận, cười khẩy. 

- Phó đạo diễn không biết rồi, kim chủ của tôi khá khó tính đấy. Nếu ngài ấy biết tôi bị đưa đến nơi này ăn một bữa cơm đắt giá, ngài ấy sẽ rất tức giận. 

Trường Sinh vẫn không tin, túm cánh tay Lê Hương. 

- Đừng có chống đối nữa. Nếu cô còn muốn tiếp tục diễn vai đó thì... 

Lê Hương hất tay Trương Sinh ra, cao giọng. 

- Tôi không nhận lời mời dùng cơm đâu. Nhận lời hay không nhận là quyền cơ bản của con người chứ nhỉ. Phó đạo diễn, anh đừng có đụng vào người tôi, tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối tình dục. 

Lê Hương rút điện thoại trong túi ra, lùi ba bước về phía hành lang, gọi cho Dực Luân. 

Phó đạo diễn gắt lên nhưng vẫn đảo mắt nhìn quanh vì sợ những phòng xung quanh nghe thấy. 

- Cô làm gì thế? Cô không cần vai diễn nữa hay sao? Cô sẽ hối hận vì quyết định của mình. 

Điện thoại của Dực Luân đổ chuông, gã bắt máy. 

- [Lê Hương, có chuyện gì thế?] 

- Phó đạo diễn Trường Sinh và Mẫn Khanh cấu kết với nhau lừa tôi đến một quán ăn, muốn giả trò bỉ ổi. 

- [Ha... Mẫn Khanh ư? Gọi nhân viên quán ra, đập cho hai thằng đó rụng răng đi. Tôi chịu trách nhiệm.] 

- Được. Lê Hương cúp máy, nhếch mép cười, vẫy tay. 

- Hai người ở lại ăn uống vui vẻ nhé. Trương Sinh, anh tiếp rượu ngài Mẫn Khanh cho tốt, không chừng ông ta hứng lên sử dụng các hoa thối hoặc của anh rồi cho anh lên làm đạo diễn cũng nên. Tạm biệt. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK