Dương Huế khốn khổ với vai diễn Lệ Hằng, quay đi quay lại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không bị nhà đầu tư đuổi. Lê Hương hoàn thành các cảnh quay của mình, yên ổn nghỉ tết mà Dương Huế vẫn phải ở lại quay bù cho kịp, chẳng có thời gian gây hấn với cô.
Dương Huế cho thuê thám tử theo dõi Dực Minh, thấy gã và Đồng Quyên qua lại thì tức tối vô cùng. Một ngày giáp tết, Dương Huế chạy tới biệt thự của Đồng Quyên tìm Dực Minh. Cô ta bấm chuông điên cuồng bên ngoài khiến người giúp việc của Đồng Quyên vội vã chạy ra mở cửa.
Đồng Quyên, Dực Minh, Lê Hương, Mạc Tuân, Huỳnh Tôn và Thẩm Hoa đang bày biện tiệc thịt nướng trong vườn thì Dương Huế xồng xộc chạy vào, chỉ vào mặt Dực Minh, quát lên.
- Dực Minh, anh ra đây ngay cho tôi. Tôi không chấp nhận chia tay với anh... sao anh dám cặp kè với người khác?
Cả sáu người nhìn Dương Huế với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.
Dực Minh cười nhạt. - Dương Huế, mối quan hệ giữa chúng ta đã
kết thúc từ rất lâu rồi. Tôi không nghe điện thoại của cô, thậm chí bố mẹ cô hỏi tôi cũng nói chúng ta đã chia tay vì không hợp tính, cô bị sao vậy?
- Tôi không đồng ý chia tay, tôi muốn quay lại với anh.- Dương Huế gào lên như bị điện. - Con nhỏ Đồng Quyên kia thì có gì hay, có gì hơn tôi chứ? Tôi không chấp nhận.
-Tôi không cần có phải chấp nhận. - Giọng nói của Dực Minh lạnh đi, gã cáu kỉnh vuốt trán. Chúng ta kết thúc là vì tôi muốn kết thúc chứ không phải tôi đang làm mình làm mẩy và cho cô cơ hội thay đổi. Dương Huế, đều là người trưởng thành rồi, cô phải hiểu chứ?
Dương Huế không thể tin nổi, sấn SỔ đi tới chỉ sang Lê Hương.
- Có phải vì anh thích con nhỏ Lệ Hương kia, bám vào cô ta không được nên bám lấy bạn cô ta, muốn có cơ hội gần gũi để tán tỉnh cô ta không?
Mạc Tuân mở to mắt nhìn Lê Hương, cô cũng nhướn mày nhìn lại, được mở mang tầm mắt vì logic quá ư khác người của Dương Huế. Dực Minh cười gần.
- Tôi chưa bao giờ là một kẻ lụy tình cả. Tôi đã từng thích Lệ Hương nhưng cô ấy không thích tôi. Trước kia khi Lê Hương độc thân, tôi có quyền theo đuổi, hiện tại cô ấy và Mạc Tuân đã là một cặp rồi, tôi cũng chẳng mặt dày vô sỉ đến nỗi đánh đồn có địch. Tôi và Đồng Quyên hẹn hò với
nhau chẳng liên quan gì đến chuyện Đồng Quyên là bạn của Lê Hương. Dương Huế, cô đừng có ở đó mà tưởng tượng linh tinh. Chuyện của tôi cũng không đến phiên cô quản.
Dương Huế lồng lộn lên như kẻ điên, lao vào Đồng Quyên.
- Con khốn nạn này, mày dám cưới người yêu của tao, hôm nay tao cho mày biết thế nào là lễ độ.
Đồng Quyên tránh bàn tay của Dương Huế, gạt cô ta ngã nhào xuống cỏ, cười nhạt.
- Đúng là không nói lý mà. Điên đến mức này thì ai đỡ nổi. Dực Minh, đây là chuyện của anh, anh tự giải quyết đi.
- Anh cũng chẳng biết phải giải quyết như thế nào nữa.- Dực Minh thở dài thườn thượt. -Anh chia tay với cô ta hơn một năm rồi, chẳng dây dưa, chẳng gọi điện nhắn tin, không gặp mặt. Cô ta nhờ bố can thiệp, đội vào Derefout, ép Dực Luân nên anh mới để cô ta vào chứ đâu có tự nguyện.
Dương Huế ngồi dưới cỏ, mắt đỏ ngầu lên.
- Dực Minh, anh chặn số tôi, anh không cho tôi cơ hội sửa sai. Anh tuyệt tình như vậy sao?Tôi đã trao sự trong trắng cho anh, anh ăn chán thì vứt bỏ, anh đúng là đồ tồi tệ.