Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình ảnh Dương Huế và vào hắn ở trước cửa công ty và hắn đỡ cô ta dậy lóe lên trong đầu Lê Hương, cô xô hắn ra, thở hổn hển bực bội. 

- Em đã cho phép chưa? Anh như thế này em không thích đầu. Phải lịch sự chứ ạ. 

Mạc Tuần nhìn cô với ánh mắt vừa thất vọng vừa tiếc nuối. 

- Xin lỗi em. Tại vì... Lê Hương không buồn nghe, đi vào bếp. - Ăn cơm đã ạ. Em đói rồi. 

Cô nhăn nhó vào giúp bố mẹ dọn bàn. Mạc Tuân đứng im tại chỗ nhìn theo, ánh mắt tối lại. Hắn giơ hai bàn tay ra nhìn một hồi rồi nhếch mép cười, dường như chấp nhận hiện tại và cũng phát hiện ra điều gì đó. Hắn đi theo sau với khuôn mặt không ủ rũ lắm, vào bếp thì loanh quanh dọn bàn cùng mọi người nhưng bố mẹ bắt hắn ngồi xuống. 

Vừa bắt đầu bữa cơm ông Lê Khoan đã hỏi Mạc Tuần một loạt câu hỏi liên quan đến công việc. Hắn vui vẻ trả lời, nói mọi chuyện đều thuận lợi. Ông Khoan có vẻ hài lòng, quay sang Lê Hương. 

- Hương, con nghỉ việc ở công ty giấy rồi à? 

Bà Nguyễn Oanh ngạc nhiên. Lê Hương ngước lên nhìn Mạc Tuân, thấy hắn nhíu mày thì biết không phải do hắn mách, gật đầu cười. 

-Vâng ạ. Con xin việc ở Derefout rồi.Vừa được nhận vào làm chính thức. 

- Derefout? – Ông Lê Khoan ngạc nhiên. - Con làm gì ở đó? 

- Người mẫu ạ. 

Mặt mẹ cô sa sầm xuống, bố cô đập tay xuống bàn. 

- Tại sao con đổi công việc mà không nói cho bố mẹ biết? Người mẫu cái gì chứ? Nghỉ việc ngay. 

Lê Hương bỏ đũa xuống, nghiêm túc nói: 

- Bố có vấn đề gì với Derefout ạ? Người mẫu thì sao? Chẳng phải chị họ làm người mẫu ảnh, bố khen không tiếc lời còn gì? 

Mặt bố cô đỏ bừng lên. 

- Không được, nghỉ việc ngay. Đang làm kế toàn yên lành lại sao lại đi làm người mẫu. Chị họ khác, con khác... 

- Khác ở chỗ nào? Bố cho rằng nhà mình còn danh giá nên coi thường nghề người mẫu, diễn viên à? Nếu cứ bám lấy công việc kế toán lương ba cọc ba đồng thì món nợ Mạc Tuân bao giờ mới trả được? Bố mẹ định không trả nợ sao? – Lê Hương to tiếng, khí thế thay đổi, vẻ ngọt ngào nhún nhường biến mất khiến Mạc Tuần siết chặt tay cúi đầu, bố mẹ cô ngớ người. 

- Con... chuyện đó con không cần lo. - Ông Lê Khoan nói cứng. 

Lê Hương cười nhạt. 

- Con không lo thì ai lo? Công việc của bố đâu có như ý, nay làm mai nghỉ, biết đâu được. Bố nhiều tuổi rồi, còn có thể cáng đáng mãi sao? Nếu Con không đi làm trả nợ, không cố gắng vươn lên vị trí cao hơn, chẳng lẽ cứ ru rú ở cái văn phòng kế toán đó, về nhà rúc trong xó nhà than thân trách phận, chờ tiền từ trên trời rơi xuống ạ? BỐ định làm gì để trả tiền cho Mạc Tuân? 

Bố cô cứng họng, mặt lúc đỏ lúc trắng. Mạc Tuân ngước lên giải hòa. 

- Tiền đó không cần trả vội, anh... 

Lê Hương sợ hắn nói không cần nhà cô trả, ngắt lời luôn. 

- Không cần vội mà cứ ngồi im chẳng động đậy thì mấy chục năm nữa cũng không trả nổi một phần chứ nói gì đến chuyện trả hết. BỐ, là Mạc Tuân thấy con chán ghét công việc kế toán nên giới thiệu cho con vào Derefout đấy. 

Lê Hương nói dối, ném hòn than sang tay Mạc Tuân cho đỡ bực mình, dù hắn chẳng làm gì sai cả. Bố mẹ cô sượng trần, Mạc Tuân thoáng ngạc nhiên, cười gượng, bỏ đũa xuống. 

- Cháu xin lỗi. Là tại cháu ạ. 

Lê Hương vừa hài lòng vừa bực mình nhưng cảm thấy mình vô lý quá thể. Mạc Tuân, bị cô xoay như chong chóng trong khi chẳng có lỗi gì cả, chỉ vì nỗi ám ảnh kiếp trước...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK