Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Tuân gạt nước mắt trên mặt Lê Hương nhìn cô bằng ánh mắt vừa xót xa vừa tóe lửa, khuôn mặt âm trầm vô cùng khó coi. Hắn cúi xuống bế Lê Hương lên, đặt cô ngồi vào ghế sau rồi chui vào cùng. Huỳnh Tôn vào xe. Mạc Tuân ra lệnh. 

- Về khách sạn. 

-Vâng. 

Chiếc xe của Mạc Tuân vừa đi khỏi, một chiếc taxi vàng lừ lừ bò tới, thả Dương Huế xuống ngã rẽ nhỏ dẫn vào ngôi nhà gỗ. Biển chỉ đường ghi: Xưởng gỗ Bình Minh, đúng với bức ảnh mà Dương Huế nhận được từ số của Lộc Đại. Cô ta khoác túi lớn đựng tiền, đi bộ vào ngã rẽ, bật đèn pin điện thoại lên soi bởi vì ngõ nhỏ ngoằn ngoèo này không hề có ánh đèn, xung quanh cây cối um tùm. Đi được mấy trăm mét mới thấy xa xa thấp thoáng ánh điện rọi sáng một nhà xưởng bỏ hoang ngổn ngang gỗ và đồ gia dụng. Có một chiếc ô tô bảy chỗ đậu sẵn ở đó. 

Dương Huế hoan hỉ, thích thú vô cùng, tắt đèn pin, đi thẳng về phía xưởng gỗ, bước tránh những khúc gỗ ngổn ngang. Cô ta cảm thấy mình giống như trùm cuối trong các bộ phim kỳ bí, phải đợi đến khi cô ta xuất hiện thì kế hoạch mới được phép tiến hành. 

Càng tới gần, Dương Huế càng nghe rõ những âm thanh hò hét của đám lưu manh đang đánh bài trong xưởng. Cửa trước mở, Dương Huế đường hoàng đi vào. 

Bốn tên đầu trâu mặt ngựa ngẩng lên, ngạc nhiên. 

- Ai vậy? 

- Tôi là người đã thuê các anh. Lộc Đại nói. “người” đã bắt tới đây rồi, chỉ cần tôi đến chuyển nốt tiền là tiến hành. Tiền đây. 

Dương Huế bước vào xưởng ném phịch cái túi lớn đeo bên hông xuống đất, mở hé ra. Bên trong đều là tiền mặt. 

Đám lưu manh đưa mắt nhìn nhau, một tên đứng lên cười cợt. 

- Quý hóa quá.Vậy tiến hành thôi. 

- Không cần chờ đại ca đến sao? – Tên khác sửng sốt hỏi. 

- Không cần.- Dương Huế ra lệnh. - Làm luôn đi. 

Tên đầu SỞ gật đầu. - Được ạ. Xin mời xin mời. 

Gã ra dấu cho Dương Huế tiến đến gần một căn phòng bị khóa ba lần khóa to tổ chảng. Bọn đàn em đóng cửa trước, cái chốt lại. Tên đầu sỏ vừa mở khóa vừa ra hiệu cho chúng uống thuốc trong chai đen để dưới gầm bàn, cười với Dương Huế và giải thích. 

- Cần phải có thuốc kích thích cho mạnh mẽ một chút. 

Dương Huế bật cười độc địa. 

- Được lắm. Nếu làm tốt tôi sẽ thưởng thêm cho. 

- Vâng ạ. 

Đám lưu manh đồng thanh dạ ran, lắc cổ, xoay tay khởi động. 

Dương Huế nhìn từng lần khóa được mở ra mà lòng sôi sùng sục, vui mừng và đắc ý. Cuối cùng cũng đến ngày cô ta được nhìn thấy Lê Hương khốn khổ, đau đớn, bị xâm hại, bị sỉ nhục, sống không bằng chết. Dương Huế nhếch mép cười độc địa. 

Cánh cửa phòng mở ra, Dương Huế nhìn vào, thấy một đôi giày cao gót để nghiêng trên đất phía sau sofa thì bước tới muốn nhìn bộ dạng thảm hại của Lê Hương. Thế nhưng khi cô ta vòng qua, chẳng thấy Lê Hương đâu cả, chỉ thấy dây trói bị vứt lại trên sàn. Dương Huế la toáng lên. 

- Người đâu rồi? 

- Hả, người đâu rồi? – Tên cầm đầu cũng bước tới, giả vờ xem xét. 

Ba tên còn lại chỉ đứng chắn ở cửa mà nhìn, chẳng nói chẳng rằng gì. Dương Huế hét lên. 

- Người đâu? Các người nói đã bắt được rồi Cơ mà. 

- Chúng tôi bắt được thật, còn trói cô ta ở đây, chụp ảnh lại mà. Đây cô xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK