Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Tuân ngồi trong phòng làm việc, muốn nhắn tin cho Lê Hương mấy lần nhưng gọi điện cho mẹ cô thì biết hôm qua cô đi uống rượu với bạn về muộn, vẫn còn ngủ nên không nhắn tin, sợ làm cô tỉnh giấc.Vừa làm việc vừa cho điện thoại đến trưa vẫn không thấy Lê Hương nhắn tin hay gọi điện, Mạc Tuân không nhịn nổi nữa, quyết định gọi cho cô. 

- [Alo.] 

Giọng Lê Hương vang lên, lạnh lùng và miễn cưỡng khiến Mạc Tuân ngạc nhiên. Bình thường có không bao giờ dùng giọng như thế này để nói chuyện với hắn. Cô lúc nào cũng ngọt ngào, giọng nói pha lẫn ý cười. Hôm nay Lê Hương bị sao vậy? Mạc Tuân mỉm cười thăm dò. 

- Em dậy rồi? 

- [Vâng ạ, em vừa dậy.]

- Lê Hương cười gượng, vẫn là giọng nói miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ như hồi nãy. 

Tim Mạc Tuân nhói lên một cái, lo lắng hỏi: 

- [Đau đầu sao? Anh vừa gọi điện cho bác gái, nghe nói hôm qua em uống nhiều lắm. Lần sau uống ít thôi, hại sức khỏe.] 

- [Em đau đầu lắm ấy, em muốn ra ngoài đi dạo một lát.] - Lê Hương nói với giọng bực mình như muốn kết thúc cuộc trò chuyện. 

Tay Mạc Tuân khẽ run lên, lông mày nhíu chặt lại. Hắn làm bộ không hiểu ý, cố tình hỏi thêm. 

- Đã ăn gì chưa? 

- [Ăn cháo rồi ạ.]. - Ăn cháo sao? Cháo gì thế, có ngon không? Lê Hương cười khan, sốt ruột muốn cúp máy. 

- [Cháo đậu xanh mẹ nấu, ngon lắm ạ.Anh làm việc đi nhé.] 

Mạc Tuân liếc nhìn ngày tháng hiện bên góc màn hình máy tính, cảm thấy kinh hãi. 

Hôm nay là 13 tháng 5 năm 2003. Ở kiếp trước Lê Hương chết vào ngày 13 tháng 5. 

Cả người hắn lạnh ngắt, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Lê Hương khi còn ở với bố mẹ rất ghét ăn cháo bởi vì cách ngày bà Nguyễn Oanh lại nấu cháo ăn sáng khiến cô bé ngán không muốn ăn. Chỉ có sau khi lấy Mạc Tuân, Lê Hương mới thích ăn cháo mẹ nấu thôi. Mỗi lần buồn bã là cô lại trở về nhà đòi mẹ nấu cháo cho ăn. 

Mới hôm qua Lê Hương còn ca cẩm với hắn vì bữa sáng ăn cháo ngán đến tận cổ mà không dám nói với mẹ, giờ đã khen cháo đậu xanh mẹ nấu ngon ư? Giọng nói này, ngữ điệu này... 

- [Alo, anh còn nghe máy không?]- Lê Hương cao giọng, có vẻ hơi bực mình. 

- À, anh vừa làm rơi giấy xuống...

- Giọng Mạc Tuân khẽ run lên, khàn đi.

- Em đi dạo đi, tối anh đến đón. 

- [Vâng ạ.] 

Cô cúp máy luôn, không hề ngọt ngào chúc ngày tốt lành hay nói câu gì khác nữa. 

Đây chính xác là ngữ điệu của Lê Hương kiếp trước, khi cô đã bị tổn thương vì Mạc Tuân và Dương Huế đến nỗi hết yêu hắn, cô luôn dùng giọng lạnh lẽo, phiền chán và bực bội để nói chuyện với hắn khiến hắn vừa đau vừa tức, cũng đối xử lạnh lùng với cô. Lê Hương ngọt ngào của kiếp này mới hôm qua còn ở đây, hôm nay đã biến mất không dấu vết... 

Mạc Tuân nhìn lại con số 13 tháng 5 bên góc màn hình máy tính, cảm thấy sợ hãi. 

Nếu Lê Hương cũng trọng sinh, mang theo toàn bộ ký ức kiếp trước đến đây thì đời hắn xong rồi. Cô căm thù hắn, căm thù Dương Huế, làm sao có thể để hắn dễ dàng tiếp cận, hỏi cưới như kiếp trước. Đặc biệt Lê Hương trước khi chết đã hoàn toàn lạnh tâm, không còn yêu hắn chút nào. Sự hiện hiện của hắn khiến cô khó chịu, nhìn còn chẳng muốn nhìn, nói chuyện cũng lười nói huống hồ yêu. 

Suy nghĩ đó khiến Mạc Tuân như ngồi trên đống lửa. Chiều nay hắn có hẹn đưa Lê Hương đi ăn tối, nếu cô vẫn hành động như bình thường, ngọt ngào và yêu thích hắn thì suy luận vừa rồi của hắn hoàn toàn sai, chỉ là thần hồn nát thần tính.

Thế nhưng Mạc Tuân đời trước sống hai mươi tám năm, va vấp đủ mọi chuyện, đời này sống thêm bảy năm nữa cũng được bồi đắp cho sự nhạy bén khác thường, thay đổi rõ ràng của Lê Hương hắn không thể không nhận ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK