Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai cánh cửa sổ rời nhau, từ từ mở ra. 

Lê Hương mừng như điên, bám hai tay lên bệ cửa sổ, đu người leo lên. Mất sức chín trâu hai hổ, hì hục một hồi mới bắt được người ngang qua ô cửa sổ. Bên ngoài là một khu vườn, cây cối um tùm chẳng trông thấy gì cả. Lê Hương khó nhọc leo lên bên cửa sổ trong tư thế khom người, đu qua, đeo lủng lẳng rồi thả mình xuống bụi cây thấp bên dưới.

Cô rớt bịch một cú vào bụi cây, cành cây chọc vào người đau điếng nhưng nhờ thế mà không bị đau vì tiếp đất trực diện. Lê Hương sợ bọn kia nghe thấy, lồm cồm bò dậy cắm đầu chạy về phía có tiếng động cơ xe. 

Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, cả người như bị rút cạn sức lực, phổi đau buốt nhưng chân trần vẫn đạp lên sỏi đá, cành cây, bất chấp tất cả, lao về phía đường cái. 

Lê Hương thoát ra khỏi khoảng vườn um tùm toàn cây lùm cây bụi, phía trước đột nhiên quang đãng, cô nhìn thấy đường cái lớn, có xe cộ qua lại. Lê Hương dừng lại nghe ngóng, không thấy ai đuổi theo mình thì men theo lề bên dưới của con đường, chờ đợi xe cảnh sát hoặc một chiếc xe có phụ nữ và trẻ em nào đó để cầu cứu. 

Thế nhưng Lê Hương chờ mãi không thấy xe cảnh sát hay xe gia đình đi ngang, toàn thấy những chiếc xe tải lớn lao vun vút qua. Xung quanh là đồng trống, không có nhà dân. Lê Hương núp bên vệ đường một hồi, sợ bọn bắt cóc kia phát hiện ra mình đã trốn thoát sẽ chạy đi tìm thì đánh liều hít mấy hơi thật sâu, chuẩn bị lao ra đường vẫy xe.

Cô không tin mình sẽ vẫy ngay phải xe của tên đại ca mà bọn bắt cóc nói đến. Lê Hương trông thấy có hai chiếc xe đang lao từ khúc quanh tới, trong đó một chiếc là xe bán tải, chỉ có một người đàn ông lái. Cô quyết định bỏ qua. 

Chiếc xe thứ hai là xe con màu đen, kính 

không phản quang, có thể nhìn thấy bóng hai người đàn ông ngồi, phía sau không biết có còn người hay không những chiếc xe này có biển trắng viền xanh, là xe cho thuê. Tên đại ca của nhóm bắt cóc tống tiền kia nhất định sẽ không đi xe thuê tới bởi vì thuê xe mà bị cảnh sát điều tra thì tên đàn em đứng tên sẽ bị sờ đến, rất nhanh lộ. 

Nghĩ như vậy, Lê Hương đứng bật dậy, lao ra đường đứng chắn, vẫy vẫy với tư thế nếu họ không dừng sẽ đâm chết cô. 

Đèn pha chiếu vào khiến Lê Hương bị chói mắt, không thể nhìn thấy gì. Trong tâm trí lóe lên ký ức về vụ tai nạn đã giết chết cô kiếp trước. Lê Hương sợ thót tim, ngừng thở. 

Chiếc xe phanh kít lại, cửa xe bật mở, một người đàn ông nhào ra. 

Chỉ một giây trước khi hắn lao về phía Lê Hương, đèn xe soi tỏ hình dáng và khuôn mặt của hắn. 

Mạc Tuân lao về phía Lê Hương, ôm chầm lấy cô. 

Trời xui đất khiến Lê Hương vẫy đúng xe của Mạc Tuân. Cô sững người nhìn qua vai Mạc Tuân, thấy Huỳnh Tôn cũng mở cửa ghế lái, ra khỏi xe. 

- Lệ Hương, em không sao chứ? Lê Hương...

- Mạc Tuân, Mạc Tuân... hu hu... Mạc Tuân... Lê Hương òa lên khóc nức nở, ôm chầm lấy 

Mạc Tuân, toàn thân vô lực, hai chân nhũn ra muốn đổ gục xuống đường. 

Mạc Tuần vội vã xốc cô lên, ôm chặt. 

- Anh đây, anh đến đây rồi... Không sao chứ? Bọn chúng có làm gì em không? 

Lê Hương vừa khóc hu hu vừa lắc đầu nguầy ngậy. 

- Em trốn ra... Gọi cảnh sát mau... - Đã gọi rồi. Đừng lo. 

Mạc Tuần buông cô ra, vuốt ve khuôn mặt nhòe nhoẹt nước của Lê Hương, hôn tới tấp lên trán cô. 

- Để em phải kinh hãi rồi. Anh xin lỗi. 

- Mạc Tuân... Mình về đi. Em không muốn ở lại đây nữa đâu, cho em về Hoàng Đô đi... 

- Được, anh đưa em về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK