Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có chuyện gì vậy? Nửa đêm rồi đấy cô Dương Huế. 

- [Anh chặn số kia của tôi nên tôi phải gọi số này thôi.Anh ra ngoài gặp tôi ngay, tôi có chuyện muốn nói.] 

Mạc Tuân nhăn mặt.

- Nhưng tôi không muốn nghe cô nói. 

- [Chuyện này liên quan đến sự nghiệp của Lê Hương đấy.Anh có ra không?]

- Dương Huế cao giọng thách thức. 

Lê Hương cảm thấy hoảng sợ, vội vã ôm chặt lấy Mạc Tuân, lắc đầu nguầy nguậy không muốn cho hắn đi. Cuộc gọi khiến cô nhớ đến kiếp trước, sự khó chịu trào lên trong lồng ngực. 

Mạc Tuần bật cười. 

- Dương Huế, cô muốn phá hoại sự nghiệp của Lê Hương à? 

- [Tôi cũng chẳng cần phải giấu diếm gì anh đâu. Đúng vậy đấy, tôi muốn phá hoại sự nghiệp 

của Lê Hương bởi vì cô ta quyến rũ Dực Minh, khiến Dực Minh chia tay tôi. Nếu ba mươi phút nữa anh không ra gặp tôi thì tôi sẽ khiến sự nghiệp của Lê Hương tan tành theo mây khói.] 

Dương Huế đe dọa một cách dữ tợn. Mạc Tuân giơ xa điện thoại ra, thì thầm. 

- Em có muốn anh ra gặp cô ta, đàm phán... 

- Không.- Lê Hương dứt khoát lắc đầu.- Tan tành thì tàn tành, anh không được đi. 

Mạc Tuân nhếch mép cười, nói vào điện thoại. 

- Cô thích làm thế nào thì làm đi. Lệ Hương không làm người mẫu vẫn có thể làm nghề khác, tôi cũng chẳng ép cô ấy hay cứu cô ấy mãi được. Cô đừng có gọi điện cho tôi nữa. Đe dọa một lần được sẽ có lần hai lần ba, tôi không rảnh mà đi hầu đít cô. 

- [Mạc Tuân, anh không cứu vãn sự nghiệp của Lê Hương sao? Tôi sẽ nói với cô ta là anh xúi giục tôi ra tay.] 

Mạc Tuần nhăn mặt khinh bỉ. 

- Nói đi. Thích nói gì thì nói. Đừng có gọi điện nữa. Đồ điên! 

Hắn cúp máy, kéo luôn số đó vào sổ đen, quăng điện thoại sang một bên. 

- Em nghe thấy nó nói gì chưa? Nó còn định nói với em là anh xúi giục nó ra tay hãm hại em đáy. 

Lê Hương nhìn Mạc Tuần tức giận, lòng nhẹ nhõm, trườn lên người hắn, quắc mắt. 

- Từ nay bất kể Dương Huế hay đứa con gái nào nửa đêm gọi điện bảo anh ra ngoài anh cũng không được phép đi. 

- Anh biết mà. - Mạc Tuân hôn nhẹ lên môi, sủng nịnh vuốt ve má cô. – Anh sẽ không làm ra mấy trò ngu xuẩn đó đâu, em đừng lo. Dọa nạt một lần sẽ có lần hai, nhờ vả một lần cũng có lần hai. Mặc xác cô ta. 

Cô gục đầu xuống ngực Mạc Tuân, cảm thấy vừa yên tâm vừa khó hiểu. Mạc Tuân chẳng bao giờ chất vấn xem cô đã gặp phải chuyện gì mà lại nhạy cảm với Dương Huế như vậy. Có thể hắn cho rằng đó là sự ghen tuông của phụ nữ nên không thèm hỏi nhưng một lần, hai lần, nhiều lần như vậy Lê Hương cũng cảm thấy nghi hoặc. Liệu có phải Mạc Tuấn điều tra được chuyện gì... 

Lê Hương trọng sinh không hề nói cho bất cứ ai biết, cô chính là bản thân cô, chỉ có điều từ kiếp trước tới kiếp này mang theo mấy năm ký ức đau buồn thôi. Nếu không nói ra thì ai mà biết được. Nhưng cô không dám hỏi thẳng Mạc Tuân vì đang yên đang lành khơi ra rồi hắn truy hỏi, cô biết phải trả lời như thế nào đây?Vạch áo cho người xem lưng ư? 

Mạc Tuân rên lên. - Em nặng quá... đè chết anh rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK