Lê Hương không nỡ từ chối thiện chí của Mạc Tuân, đành phải ngồi vào xe rồi gọi điện cho Đồng
Quyên. Họ hẹn nhau ở rạp chiếu phim lúc năm rưỡi, Lê Hương nói với Mạc Tuần để anh lái xe tới đó.
Gọi hai cuộc mà vẫn không thấy Đồng Quyên nghe máy, Lê Hương nhắn tin.
Lê Hương: Bà đang ở đâu vậy? Tôi đến rạp chiếu phim trước nha.
Mạc Tuần liếc sang. - Đồng Quyên không nghe máy à?
- Vâng ạ. Anh cứ cho em đến rạp đi, tới đó chờ cũng được.
Mạc Tuân từ nhẹ trong cổ họng, khóe môi nhếch lên. Lê Hương nhìn chiếc điện thoại hắn để
-
1
ngay trên đầu xe, cảm thấy thật lạ lẫm vì cô vừa gây gổ với Dương Huế khiến Lực Minh lạnh mặt với Dương Huế mà cô ta không gọi điện cho Mạc Tuân. Có thể vì không có số, vì không quen biết nên dù có cãi vã với Dực Minh cũng không thể gọi Mạc Tuân đến để kêu ca phàn nàn được. Hoặc Dương Huế đã có người khác để gọi.
Mạc Tuần im lặng một lúc rồi nói:
- Gần đây anh cứ suy nghĩ mãi, không hiểu vì sao em đột nhiên cư xử lạnh nhạt với anh như vậy nhưng không dám hỏi. Hiện tại hình như em nguôi giận rồi, có thể nói cho anh biết anh đã làm sai chuyện gì không?
Lê Hương quay sang nhìn, ngạc nhiên, cứng họng.
Thôi xong, nghiệp quật rồi.
Hắn lật bài ngửa, cô biết phải trả lời như thế nào đây?
Nói rằng tại kiếp trước anh là một thằng chẳng ra gì nên kiếp này tôi cho anh biết tay ư?
Lê Hương cười gượng, chối bay chối biến.
- Em đâu có cư xử lạnh nhạt với anh. Anh cảm thấy như vậy sao?
Phản ứng lộ liễu của cô bị Mạc Tuần nhìn ra nhưng hắn không vạch trần, chỉ gật đầu nhè nhẹ. Lê Hương sượng trận muốn đâm đầu vào cửa kính.
- Chắc vì em gặp lại bạn cũ, ham vui nên mới thế...
Mạc Tuần ừ nhẹ.
- Nếu em muốn đi chơi ở những nơi bình dân có thể thẳng thắn nói với anh. Anh sẽ đưa em đi.
- Vâng, cảm ơn anh.
Lê Hương chẳng biết phải nói gì nữa, đành vầng cho nhanh. Mạc Tuân mỉm cười vui vẻ lái xe vào rạp chiếu phim. Lê Hương lấy điện thoại ra gọi cho Đồng Quyên một lần nữa.
- [Alo, bà đang ở đâu? Tôi vừa vào rạp nè.] - Tôi đang ở bãi đỗ xe.
- [Vậy tôi mua vé cho bà luôn nha. Bà đi mấy người? Tôi có hai cái đuôi bám theo đây rồi. HỜ hờ...]
Đồng Quyên cười nhạt nhẽo như thể không hài lòng. Lê Hương liếc nhìn Mạc Tuân đang ra khỏi xe, nói nhẹ.
- Hai vẻ nha. Tôi có tài xế. - [Là Mạc Tuân à?]
Đồng Quyên muốn trêu cô nhưng chắc không tiện, chỉ cười hi hi thôi, không nói gì nữa mà cúp máy.
Lê Hương chưa dám kể cho Đồng Quyên nghe về chuyện kiếp trước nên hiện tại Đồng Quyên chỉ biết Mạc Tuân đang cố hết sức để theo đuổi
Lê Hương, không rõ nội tình vì sao Lê Hương không thích hắn. Mạc Tuần hộ tống Lê Hương vào rạp chiếu phim trong tình trạng đã cởi bỏ vest bên ngoài, hai người đi sát cạnh nhau vì rạp đông người. Lễ Hương nói:
- Đồng Quyên đang xếp hàng mua vé, bảo sẽ mua cho cả hai chúng ta. Bình thường em vẫn hay để Đồng Quyên chọn phim, nó toàn chọn hành động thôi, hy vọng anh sẽ thích.
- Ừ, anh không kén phim đâu.
Mạc Tuân tươi cười đáp khiến Lê Hương nhẹ nhõm. Dù sao cô cũng không hẹn đi xem phim với Mạc Tuân, nếu hắn từ chối và bỏ về thì khó xử lắm vì Lê Hương đang chột dạ sẵn rồi. Họ và nơi xếp hàng, đứng nhìn một lát thì Lê Hương trong thấy Đồng Quyên và hai cái đuôi mà cô nói đến, một người chính là Thẩm Hoa – người mà Lê Hương đã giúp nhặt hồ sơ hôm đi tuyển dụng ở trụ sở Derefout. Hôm nay Thẩm Hoa ăn mặc khác hoàn toàn so với hôm trước, chân váy đen bóng kết hợp với áo sơ mi bó, tóc dóc kiểu cách rồi búi lên, khuyên tai lấp lánh hai hàng trông vô cùng hầm hố.