Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đột nhiên, Dương Huế nhìn thấy chiếc Hollest đen bóng lộn của Mạc Tuân đang đậu ven đường, hắn thì đứng ngoài cửa quán bánh bao gọi điện thoại cho ai đó. Dương Huế vội vã rút tiền ra, hộ lên. 

- Dừng xe, cho tôi xuống đây, khỏi trả lại. 

Cô ta dúi tiền cho tài xế rồi mở bật cửa xe ra, băng qua đường đi về phía Mạc Tuân. 

Mạc Tuân hình như đang nói chuyện với cấp dưới, thấy Dương Huế hùng hổ đi đến thì bước về phía bồn hoa, gần đường cái ồn ào để người ở các quán lề đường không nghe thấy họ nói nếu Dương Huế lại to tiếng. Dương Huế khoanh tay đứng chờ Mạc Tuân nói chuyện xong, bước tới trước mặt hắn, hất hàm. 

- Mạc Tuân, anh có phải là đàn ông không vậy? Sao anh không giữ Lê Hương cho chặt, để cô ta đi quyến rũ Dực Minh của tôi? 

Mạc Tuân nhíu mày nhìn Dương Huế vài giây rồi lạnh lùng vặn lại. 

- Vậy cô có phải đàn bà không? Đến cả người hoàn hảo như Dực Minh mà còn không chịu được cô, phải chia tay thì cô có tư cách gì chất vấn người khác? Sao không giữ Dực Minh cho thật chặt vào, để gã đi câu kéo Lê Hương của tôi khiến chúng tôi cãi vã lẫn nhau. 

Dương Huế điên người trừng mắt, chỉ vào mặt Mạc Tuân. 

- Dực Minh mà thèm câu kéo cái con nhỏ khố rách áo ôm chuyên liếc mắt đưa tình với đàn ông đó à? Là Lê Hương quyến rũ Dực Minh trước. 

- Lê Hương liếc mắt đưa tình với đàn ông cô tận mắt trông thấy không? Nếu cô ấy lăng nhăng như vậy tại sao Dực Minh vẫn chưa tán đổ? Tại sao tôi vẫn còn phải chạy theo dài dài, khổ sở thế này? Cô chỉ biết đổ lỗi cho người khác thôi. Tôi mắt mù mới nghĩ rằng cô... bình thường. 

Mạc Tuân tự cười nhạo chính bản thân mình rồi đưa ánh mắt khinh bỉ về phía Dương Huế, nhìn từ đầu đến chân cô ta. 

- Người khoác toàn hàng hiệu, miệng nói lời ngọt ngào giả dối, ra vẻ ban ơn bố thí cho người khác, đều là lừa đảo hết. Cái cô cần là một cái giẻ 

chùi chân chứ không phải người yêu hay bạn bè thật lòng thân thiết gì cả. Khi không được như ý, cô tìm cách hãm hại người khác. Loại độc ác như cô chẳng được sống yên đầu. . 

Dương Huế sốc đơ người, quát lớn. 

- Anh thì biết quái gì về tôi mà nói? Anh kém Cải mới không cửa được Lê Hương. Cô ta chỉ là một đứa nghèo nàn rách rưới, khéo dỗ một tí, cho chút tiền là đưa lên giường được ngay thôi chứ có quái gì đâu. 

Gân xanh trên trán Mạc Tuân giật giật, mặt hắn. trắng bệch ra, mắt trợn lên dữ tợn. 

- Thứ điều toa bẩn thỉu. Đừng có mang tiêu chuẩn rữa nát của cô ra mà đánh giá người khác, bôi nhọ Lê Hương của tôi. 

Dương Huế bật cười nhạo báng. 

- Của anh? Của anh cái con khỉ ấy. Nếu Lê Hương đã là của anh thì Dực Minh làm gì có cơ hội nhảy vào nói này nọ.Anh đã tán được quái đầu. Có khi cô ta chẳng thích cả anh và Dực Minh mà nhắm đến người ở vị trí cao hơn cƠ, ví dụ như Dực Luân chẳng hạn. Anh tưởng mình tài cán, giàu có lắm à? Mạc gia nhà anh chưa là gì ở cái đất này nhé. 

Mạc Tuân nhìn Dương Huế bằng ánh mắt tóe lửa căm thù. 

- Đồ điện. Một đứa chưa bao giờ kiếm ra nổi nửa xu như cô mà dám mở mồm dạy đời Mạc Tuân này à? Ngoài cái tài tiêu tiền của bố mẹ ra cô còn sở trường nào nữa không? Gây rối chắc? Không tự nhìn lại bản thân mình đi, chẳng ra sao. Nếu không có cái mác Dương tiểu thư, ném ra đường chắc cô không sống nổi hai ngày. Cô tưởng bản thân mình là ai mà dám mạt sát Mạc gia? Lê Hương tốt gấp trăm lần, ngàn lần cô. 

Bị chửi không tiếc lời, Dương Huế tức nổ cả phổi, phồng mang trợn mắt như con mẹ điên, gào lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK