Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Vớ vẩn, em chỉ còn năm mươi hai cần thôi đó.- Lê Hương lập tức ngóc đầu lên phản đối. 

Mạc Tuân tỏ ra nghi ngờ. 

- Chắc phải nặng hơn chứ? Sao năm hai cân mà như núi đè thế nhỉ? 

Lê Hương bực mình lăn xuống khỏi người hắn, đánh cho hắn một phát. 

- Anh đè người khác thì được, đến khi bị đè thì kêu nặng. Từ nay trở đi cấm đè lên người em. 

Nói rồi Lê Hương lăn xa khỏi Mạc Tuấn, cuốn chăn nằm quay lưng lại với hắn, giận dỗi. Mạc Tuân khúc khích cười, dịch lại gần, vắt tay lên hông cô vừa vỗ nhè nhẹ vừa ư ử một bài hát cũ rích không nhớ rõ tên như người hát ru. Lê Hương mỉm cười nhắm mắt lại ngủ. 

Huỳnh Tôn và Thẩm Hoa bắt taxi về đến chung cư, lên tầng mười thì Huỳnh Tôn ôm eo Thấm Hoa, kéo cô về căn hộ của mình. 

Vào đến nhà, Huỳnh Tôn ôm chầm lấy Thẩm Hoa muốn hôn nhưng cố né đi. 

- Người tôi toàn mồ hôi, để tôi tắm đã... 

- Người em cũng toàn mồ hôi mà. Chị lừa em sao? Bắt em phải gọi chị là chị mãi à? Chúng ta bằng tuổi nhau mà, gọi em là anh đi... 

- Vớ vẩn, làm gì có chuyện váy lộn lên đầu như thế. 

Thẩm Hoa đẩy Huỳnh Tôn ra, lảo đảo đi về phía nhà tắm, nhìn theo, bật cười. 

- Hay cho em tắm chung đi... - Cút. 

- Em kỳ lưng cho chị... 

- Cút. 

Thẩm Hoa sập cửa nhà tắm lại, cài chốt. Huỳnh Tôn bĩu môi. 

- Không cho thì thôi, đồ lạnh lùng, xấu tính. 

- Nói cái gì đó? – Thẩm Hoa quát từ trong nhà tắm. -Chế tôi xấu xí hả? Lát tôi cho cậu biết tay. 

Huỳnh Tôn bật cười, cởi quần áo, vào nhà tắm bên kia. Sau vụ cãi vã và chuyến công tác dài ngày của Thẩm Hoa, cô trở về căn hộ của mình ngủ đúng một hôm rồi sang nhà y ở. Mặc dù họ chẳng nói rõ ràng cũng chẳng hứa hẹn gì với nhau nhưng Thẩm Hoa mang dần quần áo, túi xách, giày dép sang. Tủ giày của Huỳnh Tôn hiện tại chật ních, toàn giày của Thẩm Hoa. Tủ quần áo chia làm đôi, mỗi người một nửa. Thẩm Hoa đi làm về sẽ về thẳng nhà y, không về căn hộ của mình nữa, cần đồ gì mới sang lấy. . 

Huỳnh Tôn cảm thấy hạnh phúc như đang ở trên mây, quên béng mất rằng Thẩm Hoa chẳng bao giờ hỏi xem ban ngày y làm gì. Khi nói chuyện Huỳnh Tôn cũng chỉ toàn hỏi về công việc của Thẩm Hoa, cô kể sơ sơ, hiện tại cũng quên như 

vậy. Bởi vì Thẩm Hoa ở cùng nhà với y nên Huỳnh Tôn không cần lo cô gọi trai bao khác về. Đêm nào họ cũng ngủ cùng giường, Huỳnh Tôn cảm thấy mình thật là may mắn khi được sống cùng một người giỏi giang như Thẩm Hoa. 

Mặc dù khi cãi vã, cô chửi y bẩn thỉu không tiếc lời nhưng sau đó vẫn có cách không cần nói ra cũng có thể khiến y biết rằng cô không gọi trai bao nào khác nữa. Hiện tại coi như Thẩm Hoa bao nuôi Huỳnh Tôn, mặc dù y cũng không cần ai phải nuôi cả. Họ sống chung với nhau như một cặp đôi bình thường, ngày đi làm tối về cùng ăn cơm, nói chuyện, lăn giường. 

Huỳnh Tôn tắm xong ra ngoài pha cafe. Dù uống xong đi ngủ họ vẫn có thói quen uống cafe sữa buổi tối với nhau. 

Thẩm Hoa tắm lâu hơn, đến khi ra thì thấy Huỳnh Tôn đã ngồi trên sofa nhâm nhi cafe rồi. Cô sấy tóc rồi đi tới ngồi bên cạnh. Huỳnh Tôn hỏi luôn. 

- Chị biết em là lái xe của Mạc Tuần từ khi nào à? 

- Sau đêm đầu tiên. Buổi sáng khi thức dậy tôi thấy cậu chải tóc lên, rẽ ngôi bên mới nhớ ra. Cậu vẫn còn đeo đôi khuyên tai tôi đưa nhầm cho cậu đây này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK