Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mạc Tuân nghiến chặt răng, đè lên người Lê Hương, Cởi áo vest vứt sang một bên, xe tung áo Sơ mi của mình ra. Trông anh giống như một con ác quỷ điên cuồng. Lê Hương giãy dụa muốn thoát ra, 

bị Mạc Tuần xé toạc cả váy lẫn quần lót. Anh ghì chặt cô lại, cởi thắt lưng của mình liền tách chân cô ra cố gắng chen vào. 

- Á... Không, thả tôi ra... . 

Lê Hương hét lên khi thứ to lớn kia đâm thẳng vào mê cung khô khốc khiến cô đau tái mặt. Mạc Tuần ghim cả hai tay cô xuống giường, xé tung những mảnh áo còn sót lại, vừa sờ soạng lung tung thân thể cô vừa cố gắng đưa vào. Lê Hương vùng vẫy, thoát được một tay ra, cô tát thẳng vào mặt Mạc Tuân. 

- Khốn nạn, đây là cách mà anh đối xử với người anh gọi là vợ à? Anh coi tôi là con điếm sao? 

Mạc Tuấn không coi như không nghe thấy, điện cuồng ra vào cơ thể cô. Lê Hương càng giấy bạc Tuân càng hung tợn ghì chặt cô xuống khiến cô đau đớn bất lực khóc nức nở. Anh ta phóng thích toàn bộ vào cơ thể Lê Hương, đổ lên người cô nhưng không cho phép cô cử động. 

Nghỉ một lát, Mạc Tuần lật úp người cô xuống, tiếp tục hành hạ. Lê Hương khóc khô nước mắt, đau đớn thất thần chịu đựng. 

Ngày hôm sau, Mạc Tuân không đi làm.Anh ở nhà cả ngày, xem tài liệu trong phòng làm việc, chẳng nói chẳng rằng trong không khác nào một con quỷ mắt đỏ. 

Tối đến trên bàn ăn, Mạc Tuần mở miệng lạnh nhạt. 

- Anh không đồng ý cho em đi làm. Ở nhà. 

- Tôi không xin ý kiến anh. Mỗi lần nửa đêm anh bỏ ra ngoài thu dọn tàn cuộc, an ủi Dương Huế anh cũng không thèm để ý đến cảm nhận của tôi. 

Mạc Tuần dường như mất kiên nhẫn với đề tài này. 

- Ngày mai anh sẽ cho người khóa cửa chính và cổng lại. 

-Tôi sẽ báo cảnh sát. Anh giam cầm vợ, bạo hành tình dục... Tôi có phải VỢ anh không? 

- Bạo hành tình dục? – Mạc Tuần cao giọng hung giữ. 

Lê Hương đứng bật dậy, kéo khóa áo xuống để lộ thân thể xanh tím đầy dấu hôn. Hôm qua Mạc Tuân giữ chặt cô, siết đến nỗi hẳn cả bàn tay lên làn da trắng nõn. Chính anh cũng bị dọa sợ. 

- Là bởi vì... em muốn câu dẫn thằng khác. 

- Anh có bằng chứng không? – Lê Hương hất hàm. – Lời tôi nói anh không tin, lời Dương Huế thốt ra câu nào anh lập tức tin câu đó. Nếu như Dực Minh dễ dàng bị câu dẫn đến vậy, tại sao Dương Huế dâng cả trái tim lẫn cơ thể rồi mà Dực Minh mãi không chịu cưới cô ta về? 

Mạc Tuần sa sầm nét mặt, không trả lời, bàn tay cầm đũa siết chặt đến trắng bệch ra. 

Lê Hương kéo áo lên, ngồi xuống, không nói về chủ đề này nữa. 

Ăn xong cô lập tức đi lên phòng đọc sách. Hơn mười một giờ Mạc Tuần mới vào phòng, 

Lê Hương đứng dậy ôm gối định ra ngoài thì bị giữ tay lại. 

- Em đi đâu? 

- Tôi sang phòng cho khách ngủ. – Lê Hương nhẹ nhàng nói. Tôi không muốn lát nữa Dương Huế gọi, anh bỏ chạy ra ngoài tôi lại phải nhìn thấy. Hai người trong sạch” lúc nào cũng chọn đêm hôm để đi cùng nhau còn gì, không nhìn thấy sẽ không suy nghĩ, không đau lòng. Không nhìn thấy thì không gây chuyện, anh sẽ được sống yên ổn. 

Mạc Tuân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của cô, đẩy trở lại. 

- Anh tắt điện thoại. 

Lê Hương yên lặng đứng nhìn. Mạc Tuần lôi điện thoại trong túi ra, thực sự tắt nguồn bỏ xuống sofa rồi đi tới hẹn đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường. 

Lê Hương không muốn ngủ cùng anh nhưng không còn có để đi sang phòng khác, đành miễn cưỡng trở lại giường. Mạc Tuân thay đồ ngủ, cầm một tuýp thuốc tan vết bầm lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK