Thẩm Lăng khó chịu nhìn Hân Lạc, nhếch mép.
- Cô bị ép? Ai ép, ép như thế nào? Hay chỉ vì cô không ăn được muốn đạp đổ nên phá hoại trang phục của Derefout.
- Tôi bị ép thật ạ. Giám đốc, xin anh hãy hiểu cho tôi...
Hân Lạc run rẩy rút điện thoại trong túi ra, mở tin nhắn của kẻ lạ kia, đưa cho Thẩm Lăng xem.
Toàn bộ tin nhắn vẫn còn đó, có ngày giờ.Tấm ảnh chụp màn hình của clip ân ái rất rõ, kẻ đó đã dùng thứ này để đe dọa Hân Lạc. Thẩm Lăng nhìn Số điện thoại thấy quen quen, đi tới bàn làm việc đưa cho Dực Minh xem cùng.
Dực Minh vừa nhìn số lập tức biết đây là hành động ngu xuẩn của Dương Huế muốn hãm hại Lê Hương. Gã lấy điện thoại của mình ra, chụp hết nội dung tin nhắn lại, mặt sa sầm, hai hàm nghiến chặt vì tức giận. Mặc dù Dương Huế chỉ nhắm vào Lê Hương nhưng thiệt hại này Derefout phải chịu, Lê Hương chẳng hề ảnh hưởng gì vì Hân Lạc hãm hại cũng quá ngu xuẩn. Chụp xong, Dực Minh xóa toàn bộ tin nhắn, vào bộ sưu tập xem Hân Lạc có chụp màn hình không. Thấy không có, gã đưa lại điện thoại cho Thẩm Lăng rồi ra lệnh.
- Đuổi cô ta ra khỏi Derefout, thông báo cấm cửa Hân Lạc ở trụ sở và tất cả các cửa hàng thời trang Derefout.
- Dực tổng, làm ơn tha cho tôi, tôi biết lỗi rồi...
Thẩm Lăng cầm điện thoại của Hân Lạc trở lại, dúi vào tay cô ta, hất đầu với bảo vệ.
- Lôi Hân Lạc ra ngoài. Kể từ giờ phút này cô ta không còn là người mẫu của Derefout nữa.
- Không... Làm ơn...
Hân Lạc gào lên thảm thiết nhưng chẳng ai mảy may thương xót, chỉ nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường như nhìn một thứ nhơ nhớp bấn thỉu lắm.
Nhà thiết kế Hợp Thùy và trưởng phòng nhân sự đi ra ngoài. Hợp Thùy chặn ở thang máy, vòng tới trước mặt Hân Lạc, vung tay tát cô ta hai cái rất mạnh, rít lên.
- Thứ cặn bã xã hội, phá hoại công sức, tâm huyết của người khác. Mày và đứa ép mày rác rưởi y hệt nhau. Sống chẳng ra gì nhưng ghen ăn tức ở, tìm cách phá hoại, dìm đối phương xuống. Rất tiếc, dù dìm bọn tao cũng không thể nâng được chúng mày lên đâu. Quả báo đến sớm lắm.
Hân Lạc trừng mắt nhìn HỢP Thùy.
- Tôi không dễ dàng bị hạ bệ thế này đâu, tôi sē...
- Sẽ làm gì? Sẽ tìm kim chủ đề của mày để trả thù bọn tao à? Nếu kim chủ kia yêu thích mày như vậy sao không cho mày làm diễn viên, mua vai diễn cho mày luôn đi. Thứ rác rưởi nhân cách thối nát.
Thang máy mở ra, bảo vệ lôi tuột Hân Lạc vào trong. Cô ta bị mang thẳng xuống tầng một, tống ra hỏi Derefout.
Dực Minh và Thẩm Lăng ở lại trong phòng, Dực Minh lập tức ấn số điện thoại đã nhắn tin
cho Hân Lạc. Bởi vì gã lưu số Dương Huế rồi nên khi ấn gọi, màn hình lập tức hiện ra tên Dương Huế. Dực Minh tức đến nỗi hơi thở nặng nề, mặt nhăn nhúm, vặn vẹo. Dương Huế bắt máy sau ba hồi chuông.
- [Dực Minh, có chuyện gì mà mới sáng ra...]
- Dương Huế, lần sau hai người phải dùng số điện thoại khác đi nhé, đừng lấy số chính chủ của mình để đe dọa, ép buộc người ta.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, Dương Huế cười gượng gạo, giọng khẽ run lên.
- [Anh đang nói gì thế? Em không hiểu?] - Tôi có toàn bộ tin nhắn mà cô gửi cho Hân Lạc. Cô đe dọa cô ta bằng clip ân ái, bắt cô ta hãm hại Lê Hương để cô ấy bị mất việc. Hóa ra vụ ngã cầu thang kia là việc tốt do cô gây ra... Hôm qua Hân Lạc phá hoại mẫu thiết kế của Derefout trong khi cô cùng tôi đến xem show diễn, tôi thật không ngờ...
- [Dực Minh, có nhầm lẫn gì không? Em không..]
- Câm miệng. - Dực Minh gầm lên. - Cô có muốn tôi gửi tin nhắn của cô cho người Dương thị xem không?
- [Dực Minh, em..]
Dương Huế không biết phải nói gì, nghẹn trong cổ họng. Dực Minh quát.