-Vâng, anh chờ em chút. - Huy Nam thụt đầu vào.
Dực Luân nhìn căn phòng ký túc xá bé hơn cái phòng tắm nhà gã, cảm thấy ngột ngạt. Phòng có bốn giường tầng ở bốn góc nhưng tầng trên dùng để ngủ, tầng dưới để bàn học và sách vở. Huy Nam nói phòng chỉ có bốn người vì họ là học sinh giỏi được ưu tiên, những phòng khác đều chen chúc tám người.
Dực Luân nhìn thấy chiếc giường tầng ở góc trong còn chưa gấp chăn, đoán đó là giường của Huy Nam thì đi tới ngồi xuống, bỏ bánh bao lên bàn học nhỏ. Cảm giác tù túng, ngột ngạt khiến gã khó chịu, bán than.
- Phòng chặt quá đi...
- Chặt? Anh chưa nhìn thấy ký túc xá đại học à? Mười hai đến mười bốn người một phòng nhé, mà không có nhà vệ sinh khép kín đầu, phải dùng chung với các phòng khác, chờ mệt nghỉ.
Dực Luân nhăn mặt.
Chỗ này là chỗ cho các mầm non tương lai của đất nước ăn ngủ học hành sao? Quá bất công.
- Ngày xưa anh đi học một mình một phòng, ký túc xá của bọn anh còn đẹp hơn khách sạn ba sao trong thành phố này.- Dực Luân cằn nhằn. - Em có muốn ở một mình một phòng không?
- Không ạ. – Huy Nam đi ra khỏi nhà tắm,
nhếch mép cười tà. - Ở một mình buồn lắm, không có đứa phục vụ cơm nước, đến lúc bí không có ai để bàn bạc cách làm bài... Em ở với mấy thằng này quen rồi, thấy rất tốt.
Dực Luân gõ gõ bánh bao trên bàn, nhìn Huy Nam trong ánh sáng ban ngày, mặt đối mặt lần đầu tiên. Cậu khá cao ráo, đặc biệt trắng trẻo, đẹp trai. Mắt to, mi dài ơi là dài, mũi cao, môi đỏ, dáng người thiếu niên mới lớn mảnh khảnh. Mặc dù họ gọi video gần như mỗi ngày nhưng đây là lần đầu tiên Dực Luân nhìn thấy Huy Nam vào ban ngày. Lần trước gặp vội, trời tối, bóng đèn vàng lờ mờ nhìn cũng không rõ lắm.
Dực Luân ngẩn ra. Huy Nam cùng nhìn gã chằm chằm, trầm trồ. - Anh đẹp trai thật, còn sành điệu nữa.
- Chuyện. Gái theo anh từng đàn, thậm chí trai cũng theo anh...
Huy Nam bật cười, ngồi xuống ăn bánh bao.
- Em muốn xem vết thương của anh.
- Đây... - Dực Luân chìa đầu mình ra.- Lành rồi nhưng thành sẹo, ghế chưa. Sau này anh hói, tóc rụng trợ chỗ này ra thì chắc Ở nhà cả ngày rồi đội mũ ra đường mất.
- Làm gì đến nỗi thế. Em thấy may đẹp lắm, sẹo cũng nhỏ mà...
- Thân thể ngọc ngà không vết xước của anh vì bọn khốn đó mà có khuyết điểm rồi. Chán ghế.
Huy Nam bật cười.
- Anh hài hước thật. Cảnh sát đã điều tra ra bọn nào làm chưa ạ?
- Điều tra ra ngay ngày hôm sau cơ. Hồi trước anh có dính đến một đứa con gái con nhà xã hội đen.Anh chán bỏ nó, nó gọi tay chân trong nhà cho anh một trận. Nhưng mà không may cho bọn nó rồi... Ha ha...
Dực Luân đã bơm tiền cho cảnh sát, nhờ vả từ cấp cao xuống cấp thấp trong thành phố Hoàng Đô này để họ điều tra đám xã hội đen đó, cho chúng tanh bành một phen. Bố mẹ gã cũng nổi giận, đích thân đi gặp mấy vị quyền cao chức trọng trong viện kiểm sát, tòa án, bộ công an... Lũ kia chắc lao đao, khốn đốn. Dực Luân không tin rằng tiền nhà gã thua mấy tên côn đồ ngày ngày tranh nhau địa bàn ở các khu phố đèn đỏ, sống nhờ vào thu phí bảo kê và kinh doanh quán bar, club.
Huy Nam lo lắng cau mày.
- Anh đào hoa quá đấy. Có thể tem tém bớt lại không? Cứ như vậy có ngày gái đâm luôn cho một dao sau lưng, nghĩa đen ấy.
Dực Luân nhìn bé con mười bảy tuổi, còn chưa đủ mười tám trước mặt đang phồng má nhai bánh bao, mỉm cười.