Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Hương muốn cười lắm nhưng nín lại, thay vào đó Mạc Đông bật cười. 

- Mạc Tuân, không ngờ con cũng mặt dày lắm đấy. Đó là đeo bám rồi. 

- Con thì mang tiếng đeo bám còn hơn phải tách ra rồi ngày đêm lo sợ người mình yêu bị thằng khác cướp mất. 

Thái Cầm giận tím mặt, không còn gì để nói. Hiểu Lam cũng biết bản thân mình trở thành kỳ đà cản mũi, bị Thái Cầm lôi vào, muốn cô ta chen vào giữa mối quan hệ giữa Mạc Tuân và Lê Hương. Cô ta vừa bực mình vừa tiếc nuối. Mạc Tuân là người đàn ông tốt, nếu có thể trở thành người yêu của hắn thì còn gì bằng. Lê Hương kia dù xinh đẹp nhưng dù sao cũng chỉ là người mẫu, so với một người từng giành học bổng toàn phần để đi du học như Hiểu Lam, Lê Hương chỉ là cọng rau quê mùa. Nếu Hiểu Lam có thể cướp được Mạc Tuân từ tay Lê Hương thì tốt. 

Bởi vì thái độ của Thái Cầm quá rõ ràng nên Lê Hương ăn xong lập tức xin phép về nhà. Mạc 

Tuân kéo vali nhỏ ra, đi theo luôn. 

- Bố mẹ, con đi luôn đây. 

- Ở, chẳng mấy khi Hiểu Lam đến chơi, con không ở lại nói chuyện một lát à? – Thái Cầm tỏ ra không hài lòng. 

Mạc Tuần lạnh lùng nhìn mẹ mình như nhìn giải phân cách khi đi nhầm đường. 

- Con không lái xe về, đi cùng với Lê Hương mới là hợp lý. Con cũng không có chuyện gì để nói với Hiểu Lam cả. Bố mẹ nghỉ sớm đi. 

Sự thẳng thắn đến mức thô lỗ của Mạc Tuân khiến Hiểu Lam đen mặt mà Mạc Đông và Thái Cầm cũng ngại, đành phải để hắn đi. Lê Hương cúi chào, lên xe, Mạc Tuần ngồi vào ghế lái phụ, sập cửa lại. Hiểu Lam không về luôn mà ở lại nói chuyện với Thái Cầm, lấy lòng bà ta. 

Lê Hương lái xe đi, thở dài. 

- Lần sau nếu bố mẹ anh có gọi em đến ăn Cơm thì anh từ chối hộ em. Gọi đến để cho ăn hay là cho tức chết đây? Mẹ anh cố tình mời Hiểu Lam kia tới, muốn xem thái độ của anh như thế nào rồi gán ghép cô ta cho anh đấy. 

- Nếu không phải năm mới anh cũng không muốn em tới nhà anh làm gì. Mà mẹ tự ý gọi cô ta đến, anh không hề biết, anh vô tội. – Mạc Tuần nhìn cô với ánh mắt lấm lét, giả vờ đáng thương khiến Lệ Hương bật cười. 

- Anh đừng có vờ vịt, anh thì vô tội cái gì chứ. Em không thích mẹ anh, bà ấy cũng không ưa em, không gặp nhau là tốt nhất. Chưa chắc sau này em đã lấy anh đâu mà mẹ anh làm như thể anh là báu vật độc nhất vô nhị trên thế gian khiến người người thèm muốn ấy. Em không vồ lấy ăn thịt anh đâu, bảo mẹ anh khỏi phải sợ.. 

Vẻ mặt khó chịu và mỉa mai của Lê Hương khiến Mạc Tuần vừa buồn cười vừa lo lắng. 

- Em nói gì thế? Anh trao tấm thân trong trắng này cho em mà em nỡ lòng nào hắt hủi anh như vậy sao? 

Lê Hương tròn mắt ngạc nhiên, nhìn sang. 

- Cái gì cơ? Anh cầm nhầm kịch bản của nữ chính ngôn tình à? Em không nói câu đó với anh thì thôi. 

Mạc Tuần xì ra một tiếng. 

- Anh nó thật đó.Anh giữ gìn bao lâu, với em là lần đầu tiên, em không được phép hắt hủi anh đầu, anh sẽ đau khổ mà chết mất. 

Không biết hắn nói thật hay nói đùa, Lê Hương cứ cười trước cái đã. Thế nhưng khi thấy ánh mắt Mạc Tuần nhìn cô chứa đựng sự cưng chiều vô hạn, Lê Hương nhướn mày. 

- Thật ư? Anh chưa từng quan hệ với ai khác trước em? 

- Thật đó. Em là người đầu tiên của anh. - 

Mạc Tuần nghiêm túc gật đầu. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK