Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Á à, cô là nhân viên shop này chứ gì? Cô xong Với tôi rồi. Dực Minh, đuổi việc con nhỏ này ngay cho em, chính nó đụng vào em rồi còn đánh em nữa. 

Đây là lần đầu tiên Lê Hương gặp cả Dương Huế và Dực Minh, giọng nói của cô ta rất hống hách nghe như đang ra lệnh cho Dực Minh vậy. Có lẽ kiếp trước cô ta cũng ra lệnh cho Mạc Tuân như thế này. Lê Hương khá sợ hãi nhưng vẫn giữ khuôn mặt bình thản, liếc nhìn Dực Minh một cái rồi nói: 

- Quý khách nói gì thế ạ? Tôi đâu có tông vào quý khách đầu? Tôi nhớ là dạo trước có một người cầm cốc cafe, đi không nhìn đường đâm sầm vào tôi, hất cafe nóng lên người tôi rồi tự ngã ra, sau đó còn lớn tiếng mắng chửi tôi vô giáo dục nữa.Ai da... nhắc chuyện cũ tôi lại thấy vai ran rát. Không một câu xin lỗi, không phân biệt nổi 

phải trái trước sau, cứ như vậy chửi rủa, đổ lỗi cho người khác. Giờ cô lại vin vào chỗ dựa vững chãi phía sau, ức hiếp người vô cớ sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài... 

Dực Minh nhíu mày nhìn từ Dương Huế sang Lê Hương: 

Dương Huế quát lên. 

- Cô có biết tôi là ai? Cửa hàng này của ai không? 

- Chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện cô làm sai? Đều là người trưởng thành rồi, còn muốn dựa hơi cha mẹ, anh chị em trong nhà để bắt nạt nhân viên trong công ty sao? 

Dương Huế tức đỏ mặt, vung tay lên tát Lê Hương một cái. 

Dực Minh ngớ người rít lên. - Dương Huế, em làm cái gì vậy? 

Nhân viên trong shop nhìn ra, bịt miệng ngạc nhiên gọi quản lý. 

Lê Hương tức giận nhưng cũng hả hê, ôm bên má bị đánh, trừng mắt nhìn lên. 

- Quý khách, khắp nơi trong cửa hàng đều có camera, quý khách đánh người như vậy có tin ngày mai các trang báo mạng... 

- Dương Huế, em cư xử kiểu gì vậy? Một tiểu thư danh giá mà như thế này ư? Em làm anh thất Vọng quá đấy.- Dực Minh nhăn mặt khó chịu. 

Xin lỗi đi. 

- Xin lỗi? Anh muốn em xin lỗi con nhỏ này sao? Không bao giờ. Nó đánh em, em đánh lại là hòa nhau, có gì mà phải xin lỗi. 

Quản lý cửa hàng đi ra nhìn thấy Dực Minh thì tái mặt, chỉ dám đứng từ xa chào, không nói gì. 

Dực Minh liếc nhân viên bên trong, hạ giọng nạt nộ Dương Huế. 

- Em có biết thời đang Derefout vừa mới phát triển, đứng trước sự nhòm ngó của không biết bao nhiều đối thủ không? Kể cả... người mẫu này không kiện tụng em vì tội bạo hành nhân viên thì có thể đối thủ cũng dùng thủ đoạn. Những người làm công đơn giản dễ đối phó nhưng đối phó với họ xong còn bọn tư bản như cá mập rình mồi phía sau thì sao? Em tưởng đây là Dương thị hùng mạnh để em muốn làm mưa làm gió kiểu gì thì làm à? Không đầu, đây là shop của Derefout, công ty của anh làm việc theo cách của anh. 

Lê Hương nhìn chằm chằm vào Dực Minh bằng ánh mắt nể phục. Đúng là Dực Minh của kiếp trước đây rồi, mặc dù Dương Huế không giống lắm nhưng Dực Minh vẫn như vậy, lý trí, tử tế, lịch sự, thành đạt dựa trên thực lực của mình. 

- Em không xin lỗi. Cô ta có giỏi thì kiện đi. 

- Em như thế này lần sau có đi đâu anh chẳng dám cho em theo đầu. Em muốn làm anh mất mặt à? – Dực kinh nghiệm giọng nói, ánh mắt lóe lên 

sự tức giận, mất kiên nhẫn. 

Dương Huế tức đỏ mặt, mắt rơm rớm nước, quay ngoắt người đi thẳng vào bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK