- Bữa tối tôi không ăn cá đâu nhé, đừng lấy cho tôi. Nếu cơm hội của đoàn làm phim có cá thì mua hộ tôi thứ gì đó ăn tạm. .
Huỳnh Tôn khẽ nhướng mày rồi gật đầu.
- Được. Mọi khi bà thích ăn cá lắm mà, giờ chán rồi à?
- Ừ, chán rồi. Nghĩ đến là không muốn ăn cơm.
Lê Hương đi ra ngồi chung với các diễn viên
phụ khác, thần mặt suy nghĩ, muốn đặt tay lên bụng lắm nhưng không dám vì sợ mọi người nghi ngờ.
Cô không nhớ được lần cuối mình có bà dì ghé thăm là khi nào, hình như cách đây khoảng ba tháng trước...
Lông mày Lê Hương nhíu chặt, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Mạc Tuần làm với cô luôn tính ngày cho cô, ngày không an toàn hắn sẽ bắn ra ngoài, an toàn mới cho vào trong, không bao giờ ép Lê Hương phải có thai. Hắn biết quãng thời gian này rất quan trọng trong sự nghiệp của Lê Hương, dù số tiền cô kiếm ra không là gì so với hắn nhưng cô có thể tự lo cho gia đình mình, điều đó khiến Lê Hương vui vẻ. Khi cô vui, Mạc Tuân cũng vui theo, đó là niềm hạnh phúc đơn giản mà hắn mới khám phá ra.
Lê Hương không nghĩ Mạc Tuân cố tình gài bẫy cô. Chắc hắn cũng rất cẩn thận rồi nhưng lỡ một hôm tính không kỹ nên mới...
Mà có thể cô không có thai, chỉ buồn nôn vì mùi thức ăn rồi suy diễn linh tinh thôi.
Bởi vì hoang mang nên khi diễn Lê Hương không được tập trung cho lắm, suýt nữa thì quên lời thoại. Có điều cô vốn là người tính toán kỹ từng câu thoại trước khi diễn xuất, khoảng ngập ngừng đó khiến các diễn viên khác và đạo diễn
tưởng lầm rằng cô cố tình, không hề phát hiện ra chuyện cô nhớ mãi mới ra thoại tiếp theo. Lê Hương suôn sẻ qua một buổi chiều lơ mơ, tám giờ tối thì hết cảnh, trở về nhà. Lê Hương bảo Huỳnh Tôn dừng trước một cửa hàng dược để mua vitamin, Huỳnh Tôn không nghi ngờ gì nên cô thuận lợi mua năm cái que thử thai, bỏ vào túi, cảm thấy túi mình đột nhiên nặng lên mấy cân.
Lê Hương căng thẳng về nhà, chui ngay vào nhà tắm.
Mạc Tuân vẫn chưa về vì hôm nay hắn phải tới nhà mẹ đẻ ăn cơm. Chẳng hiểu Thái Cầm có còn gán ghép Hiểu Lam cho hắn không. Bình thường Lê Hương sẽ quan tâm, nhắn tin hỏi thăm nhưng hôm nay cô chẳng có tâm trạng nào. Lê Hương căng thẳng ngồi xổm trong nhà tắm với cốc nhỏ hứng nước tiểu, lăm lăm cầm que thử thai trong tay như cầm kiếm muốn đánh nhau với kẻ thù.
Hít sâu mấy hơn Lê Hương mới dám đặt phần mũi của que thử thai vào cốc nước tiểu.
Rất nhanh, nước ngấm ngược lên trên, ngấm qua vạch đỏ thứ nhất.
Lê Hương nhắm tịt mắt lại không dám nhìn, cẩm lầm trong miệng.
- Hiện thực bao giờ cũng nghiệt ngã... Tội lỗi quá!
Cô không dám cầu mong mình không có thai vì
sợ nếu đã có thai rồi, bảo bảo trong bụng nghe thấy sẽ buồn vì nghĩ mẹ nó không cần nó. Cho nên Lê Hương sẽ chấp nhận hiện thực. Mặc dù bảo bảo nếu đến lúc này quả thật bất ngờ, cô chưa chuẩn bị tinh thần kịp.
Lê Hương mở choàng mắt ra nhìn, cảm thấy ngực nặng như đá đè nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.
Hai vạch.
Có thai rồi.
Bảo bảo đến thật rồi.
Lê Hương chắp tay vải lia lịa, cảm thấy may mắn vì mình không cầu xin linh tinh cái gì. Kiếp trước cô không biết mình có thai, để Dương Huế khốn nạn kia ra tay, đấy ngã khiến con cô không có Cơ hội được làm người. Kiếp này Dương Huế đã không còn lộng hành được nữa, bảo bảo đến với cô, Lệ Hương thề sẽ dùng cả sinh mạng mình để bảo vệ bé.