Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bận rộn với lịch trình của mình, ra chào vào hỏi, ai thích nói gì thì nói. 

Lê Hương ký hợp đồng chụp hình và quay quảng cáo với công ty đồ gia dụng trước. Quản lý Cao Thùy đưa Lê Hương đến studio, chuyên gia 

trang điểm của studio nhìn Lê Hương với ánh mắt lạnh lẽo, mỉm cười cứng nhắc, nói trong. 

- Ồ, người mẫu mới à? Tên gì vậy? 

- Dạ, em là Lê Hương ạ.- Lê Hương lịch sự đáp lại. 

- Chưa từng nghe nói. - Chị ta nhướn mày khinh thường. -Tôi lại cứ tưởng người mẫu nổi tiếng nào nhận hợp đồng này CƠ. Các sếp dặn dò ghê quá, hóa ra là một người mẫu vô danh. 

Cao Thùy cười nhạt. 

- Nhờ cô trang điểm luôn cho, cô... Nhã Đại. Lê Hương nhà chúng tôi là người mới, mong mọi người giúp đỡ ạ. 

- Vâng ạ. Người phụ trách trang phục và người làm tóc khẽ cúi đầu đáp, đưa mắt nhìn nhau vì thái độ của Nhã Đại. Chị ta hừ lạnh. 

- Trang điểm thì trang điểm. Mặt cô như thế này chắc chỉ cần làm sơ sơ thôi là được chứ gì... 

Lê Hương mỉm cười mặc dù trong lòng cảm thấy bực không sao tả được. Cô không nổi tiếng, không ai biết thì cũng hơn chán một người trang điểm quèn. Nhã Đại này con ông cháu cha hay đức cao vọng trọng như thế nào mà ăn nói chướng tại như vậy? 

Nhã Đại lấy đồ trang điểm ra, đúng là chỉ vẽ vẽ quẹt quẹt sơ sơ vài đường, tô son vào là xong, 

bỏ ra ghế ngồi xem điện thoại. 

Lê Hương nhìn khuôn mặt mình trong gương, cảm thấy không hài lòng. Lông mày kẻ quá ẩu, bên đậm bên nhạt, đánh mắt màu chói lói như gái đứng đường, dặm phấn còn không đều. 

Tuy nhiên cô không mang theo đồ trang điểm mà để hết ngoài xe nên đành ngồi im để chị gái làm tóc uốn xoăn nhẹ, sau đó thay trang phục. 

Cao Thùy cười cười, chụp ảnh Lê Hương rồi bảo cô ra ngoài. Nhã Đại ngồi nhìn theo, nhếch mép cười khẩy. 

- Chụp đi, để xem các người làm gì được tôi? 

Lê Hương đi ra phòng chụp để chào hỏi đạo diễn và ekip. Mọi người nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, thì thầm bàn tán với nhau. Đạo diễn là một người đàn ông trung niên ăn mặc thoải mái mỉm cười hướng dẫn Lê Hương những việc cần làm. Quảng cáo này không phải nói, chỉ cần làm động tác tay trên các sản phẩm, Lê Hương rất nhanh đã học được bởi vì cô chuẩn bị rất kỹ cho lần quay quảng cáo này. Cô xem hết tất cả quảng cáo của các hãng đồ gia dụng. Đạo diễn hài lòng, chỉ đạo quay. 

Họ quay tất cả các cảnh chỉ cần dùng đến bàn tay, đóng mở nồi cơm, lấy nước từ bình lọc, mở tủ lạnh... Móng tay Lê Hương chỉ sơn bóng chứ không vẽ cầu kỳ, điệu đà như khi chụp ảnh trang sức kim cương mà sơn này cũng là do cô tự sơn, 

Nhã Đại chẳng làm gì cả. 

Lê Hương sắp quay xong tất cả các cảnh thì bên ngoài vang lên tiếng khóc lóc và la hét ầm ĩ. 

- Không, chuyện này là không thể... tôi phải gọi điện cho anh hai... 

Đạo diễn nhíu mày, ra hiệu cho trợ lý ra xem có chuyện gì. 

Trợ lý lật đật đi ra. Một chị phụ trách đạo cụ quay phim thì thầm với biên tập viên. 

- Là giọng Nhã Đại đấy. 

Mọi người liếc nhìn khuôn mặt của Lê Hương rồi trao nhau những ánh mắt ý vị. Lê Hương không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn đạo diễn một cách tò mò. Ông đoán được nhưng vẫn nhìn ra bên ngoài nghe ngóng 

- Ai có quyền đuổi việc tôi chứ? Các người có biết anh tôi là phó giám đốc của đồ gia dụng Dực thị không? 

-Vậy cô gọi điện bảo anh cô dọn đồ luôn đi, tôi cho anh em cô nghỉ việc luôn từ hôm nay. - Giọng Dực Luân vang lên ngoài hành lang khiến Lê Hương sững sờ. 

Trợ lý đạo diễn chạy vội vào phòng, khoa chân múa tay, vẻ mặt vô cùng sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK