Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Tuân hôn nhẹ vào gáy Lê Hương, thè lưỡi liếm, buông lời trêu chọc. 

- Đêm qua em đã hứa với anh rằng sáng nay dậy sẽ chịu trách nhiệm với anh, không đổ tại say rượu để phủi bỏ chuyện đã xảy ra. Giờ em hối hận sao? 

Lê Hương không trả lời. Mạc Tuân cắn tai cô, tiếp tục chuyển động hông. 

Giá như có cái lỗ nào trong phòng, Lê Hương sẽ nhảy luôn xuống, lấp đất. 

Cô nhớ lại những hành động phóng túng của mình đêm qua, mặt nóng bừng lên vì xấu hổ. Hiện tại Mạc Tuân không để cho cô hoàn hồn, tiếp tục làm tình, bên dưới vì những cọ sát mà tê giật giật, Lê Hương càng hậm hực. Cô gắt lên. 

- Sao anh lại trang trí phòng ngủ như thế này? Mọi khi anh ngủ ở bên phòng kia cơ mà. 

- Thì anh thấy mẫu thiết kế phòng ngủ này khá 

được nên lúc mua biệt thự mua trọn bộ nội thất về. Người ta tính toán phong thủy cho tuổi của anh rồi kê đồ mà. Sao vậy? Em không thích căn phòng này à? 

- Không thích. 

Lê Hương quát lên, đẩy Mạc Tuân ra, kéo chăn cuốn quay người, quay lại đối diện với hắn. Cô không thể nói rằng vì căn phòng này mà cô nhầm lẫn hai kiếp nên phát sinh quan hệ với Mạc Tuân được. Hắn nghe xong chắc nghĩ cô là đồ điện mất. Lê Hương muốn mắng không được, muốn chửi không xong vì đây hoàn toàn là lỗi của cô. Đêm qua Mạc Tuân đã hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần xem cô có muốn làm thực sự không, có nhầm lẫn hắn với ai không. Lê Hương đương nhiên không nhầm hắn với ai khác mà nhầm Mạc Tuân kiếp này với Mạc Tuân kiếp trước. Nhầm hắn với chính “hắn”. Giờ cô chửi hắn kiểu gì được, chỉ có thể chửi bản thân mình uống quá nhiều. 

Mạc Tuân nhíu mày nhìn Lê Hương, ánh mắt thoáng chao đảo. 

- Em hối hận vì đã quan hệ với anh à? Lê Hương thở hổn hển, lắc đầu, bật khóc. - Không phải... 

Mạc Tuân hoảng hồn. - Lê Hương, đừng khóc mà... - Tại sao anh lại làm lúc em say? – Lê Hương 

lấy cớ để xả cơn bực bội trong lòng. - Em muốn đêm đầu tiên phải thật lãng mạn, xung quanh đều đốt nến... Em muốn mình hoàn toàn tỉnh táo, tự nguyện và nhớ rõ mọi chuyện. Mạc Tuân, anh là đồ tôi. 

Mạc Tuân giở khóc giở cười. 

- Anh xin lỗi, anh sẽ bù đắp cho em mà. Đêm qua anh đã hỏi em rất nhiều lần... 

- Đêm qua rượu nói, không phải em nói. – Lê Hương trừng mắt cãi. 

- Nhưng em muốn ngủ với anh mà, phải không? - Mạc Tuân vuốt má Lê Hương, nhìn thẳng vào mắt cô. 

Đôi mắt hắn ẩn chứa điều gì đó rất khó diễn tả khiến Lê Hương không thể lắc đầu. Nếu cô nói không muốn ngủ với hắn, tất cả mọi thứ sẽ tan vỡ hoặc sứt mẻ. Tình yêu, sự ôn nhu, kiên nhẫn vô hạn của Mạc Tuân đối với cô kiếp này là thật. 

Lê Hương hậm hực gật đầu. 

Đôi mắt Mạc Tuân sáng rực, khóe miệng nhếch lên rất nhẹ. 

- Em nói đi, anh muốn nghe chính miệng em nói. 

Mặt Lê Hương nóng bừng lên, oán hận lườm hắn. 

- Không nói. Em không nhớ gì hết, coi như chuyện đó chưa xảy ra... 

Lê Hương kéo chăn lên, vùng vằng che kín đầu, có người lại. Thế nhưng bên dưới giật giật nhắc cho cô nhớ dù cô có làm mình làm mẩy, trốn tránh hiện thực như thế nào thì chuyện đó cũng đã xảy ra rồi. Mạc Tuân túm chăn của Lê Hương, chỉ khẽ giật một cái là thành công lấy nó ra khỏi người Lê Hương. 

- Á... 

Cô hét lên, thân thể trần như nhộng bại lộ trong ánh ban mai hắt qua rèm cửa vào phòng. Mạc Tuân nhếch mép cười gian xảo. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK