Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Hương gọi điện buôn chuyện với Huỳnh Tôn ngay trên đường nhưng Huỳnh Tôn không nghe máy. Đến tận tối khi cô về đến nhà rồi Huỳnh Tôn mới gọi lại. 

- [Chiều bà gọi tôi đúng lúc tôi đang ở trên đường, không nghe máy được. Báo cho bà tin vui nha, tôi đang thử việc chỗ mới, lương cao hơn. Khi nào được nhận tôi mới nói cho bà biết. Nộp hồ sơ thế nào rồi?]. 

- Thử việc chỗ mới lượng cao hơn sao? - Lê Hương vui mừng reo lên.- Tốt quá. Tôi nộp hồ sơ rồi, kinh khủng lắm. Ông có rảnh không tôi kể cho mà nghe. 

- [Về nhà rồi, đang rảnh nè, kể đi.] 

Lê Hương kể lại buổi casting lạ lùng cho Huỳnh Tôn nghe, phát biểu cảm tưởng. 

- Đây là lần đầu tiên tôi chụp ảnh trước mặt nhiều người vậy đấy. Họ nhìn chằm chằm vào tôi, run lắm. May mà khi bước lên phông nền ánh sáng chiếu vào không nhìn rõ xung quanh chứ không chắc tôi chết. Cảm giác sợ lắm luôn. 

- [Nghe bà nói tôi lại thấy có vẻ bà làm rất tốt.]- Huỳnh Tôn vừa nói vừa cười. -[Có gặp người quen không?] 

- Không gặp ai cả. Hy vọng tôi được nhận. Nhưng mà.... 

Lê Hương thấy tin nhắn của Mạc Tuần gửi đến, thở dài thườn thượt. 

- [Làm sao?]- Huỳnh Tôn hỏi. 

- Tên kia lại vừa nhắn tin. Chẳng hiểu nhắn cái gì nữa. Từ sáng đến giờ ba tin rồi, tôi còn chưa xem. 

- [Hắn kiên trì như vậy thì bà tránh vô ích, phản tác dụng đấy. Gặp đi. Đừng đi những nơi hắn muốn, đi những chỗ hắn ghét ấy.] 

Lê Hương cảm thấy có lý, gật gù. 

- Cũng đúng. Tôi có cảm giác tên này lạ lắm... không giống trước kia. 

- [Trước kia hắn thế nào?]. 

Lê Hương lựa lời để không nói hớ về kiếp trước. 

- Hồi trước hắn không hay nhắn tin gọi điện đầu. Gần đây thì ngược lại, ngày nào cũng nhắn, cách ngày lại gọi... 

- [Vậy cũng không có gì lạ. Tôi mà thích ai tôi cũng nhắn tin, gọi điện suốt. Không thích thì cả tuần không liên lạc.] 

Không phải như vậy. Huỳnh Tôn không hiểu ý Lê Hương nhưng cô cũng chẳng thể nói cho y hiểu được. Kiếp trước Mạc Tuân tán Lê Hương cũng không nhắn tin, gọi điện nhiều như hiện tại. 

Giờ hắn kiên nhẫn một cách khó hiểu, không lạnh lùng, độc đoán, khó chịu như trước. Dù Lệ Hương không nhắn tin, không gọi lại những cuộc gọi nhớ thì Mạc Tuân cũng chẳng hề trách cứ nửa lời, coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, tiếp tục nhắn những tin khác, nói những chuyện khác, gọi các cuộc mới. 

-Vậy giờ tôi phải hẹn gặp rồi đi những chỗ hắn không thích, làm những việc hắn không kiên nhẫn à? 

- [Phải. Không thể thoái thác gặp mặt mãi được. Đưa hắn đến công viên trò chơi, ngồi thuyền khổng lồ, lắc cho hắn nôn mửa ra đi.] 

Lê Hương reo lên. 

- Đúng rồi... Cách này hay đấy, cảm ơn đã gợi ý nha. 

- [Đưa hắn đi mua sắm, cho hắn quẹt thẻ mỏi tay đi. Mua toàn đồ hầm hố ấy, ngược với hình tượng mà hắn thích. Nếu hắn phản đối thì giở tiểu tính tình ra, nhân cơ hội đó cãi vã nha.] 

- Được được... Còn gì nữa không? 

Lê Hương tiếp tục nấu cháo điện thoại với Huỳnh Tôn thêm hai mươi phút nữa mới cúp máy, hứng chí bừng bừng mà lên kế hoạch. Tí thì quên mất phải đọc và trả lời tin nhắn của Mạc Tuân. 

Cô mở ra xem. 

Mạc Tuân: Em ăn trưa chưa? Có muốn ăn gì không, anh gọi người mang đến văn phòng cho? (Tin nhắn lúc mười giờ.).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK