Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không sao. Con nhỏ đó và vào em, còn ngoa ngoắt chửi mắng nên em mới lấy cớ cafe nóng để 

nó ngậm miệng lại. - Cô nhìn xoáy vào mắt hắn. Người quen của anh à? 

Mạc Tuần có chút nao núng, lắc đầu. - Không quen. 

- Nói dối. – Lê Hương cao giọng.- Nó còn nhớ anh rõ ràng, hai người chung đội bắn cung... 

Vô lý. Kiếp trước Mạc Tuân và Dương Huế còn chung cả trường đại học nữa. Lên đại học họ mới trở nên thân thiết, sau đó ra trường đi làm thì cái sự thân thiết kia chẳng còn giới hạn quái gì nữa rồi. Sao kiếp này lại có màn lâu ngày không gặp, Mạc Tuần nhìn thấy Dương Huế mà chẳng có phản ứng gì? Trước kia hắn nhìn Dương Huế bằng ánh mắt lấp lánh, đong đầy yêu thương sủng nịnh còn dịu dàng hơn cả nhìn Lê Hương những ngày đầu mới yêu. Trước mặt Dương Huế, hắn cười thật lòng, tươi tắn đến mức khó tin, nụ cười mà chẳng bao giờ hắn dành cho cô, chưa từng cười Với cô như vậy bất cứ lần nào. 

Tại sao kiếp này hắn không gặp Dương Huế: Năm nay Mạc Tuần 25 tuổi, vậy là bảy năm rồi, từ sau khi rời trường cấp ba Mạc Tuân không gặp Dương Huế. 

Tin nổi không? 

Không tin nổi. Mạc Tuần nhìn thẳng về phía trước. - Có chung đội bắn cung thì sao chứ? Đội bắn 

cung có tới hơn hai mươi thành viên cơ mà... 

Lê Hương trực tiếp đứng hình. 

Kiếp này không giống kiếp trước ư? Cha mẹ Mạc Tuân còn sống, công ty nhà hắn phát triển thịnh vượng, tự hắn điều hành công ty riêng của mình chứ không thừa kế của cha mẹ như trước. Mạc Tuân không quen, không thân với Dương Huế. Nghe hắn nói thì thậm chí họ còn không quen nhau chứ thân thiết nỗi gì. Sao lại kỳ lạ như vậy? 

Mạc Tuần nói thêm. 

- Em đừng lăn tăn. Dù có quen biết mà xấu tính như vậy anh cũng không giao du đầu. 

- Dạ? – Lê Hương chưa kịp hiểu. Mạc Tuần liếc sang, nhếch mép cười nhạt. 

- Anh dừng xe vì thấy em vào mua bánh, ngồi trong xe chờ em ra, chứng kiến toàn bộ. Con nhỏ kia tông vào em rồi chửi em câu nào anh đều nghe thấy hết. Xấu tính, điệu toa như vậy có quen biết anh cũng không giao du đầu. 

Lê Hương cảm thấy choáng váng đầu óc. Cô cũng chửi Dương Huế không tiếc lời, cũng ngoa ngoắt không kém, sao Mạc Tuân không để bụng? 

Đây là Mạc Tuân đang nói về Dương Huế sao? 

Cô muốn hét lên cho hắn biết rằng kiếp trước Dương Huế chính là bạch nguyệt quang trong lòng hắn, là cô gái trong sạch, tốt bụng, yếu đuối, cần phải được che chở bảo vệ nhất thế gian, trong mắt Mạc Tuân, chẳng có ai tốt đẹp hơn Dương Huế được. Cô ta là trăng dưới nước, sao trên trời mà Mạc Tuân không bao giờ với tới nên chấp nhận đứng phía sau, lấy danh nghĩa bạn thân để bảo vệ. Hắn yêu thầm cô ta, yêu mù quáng đến nỗi Dương Huế nói gì hắn cũng tin. Có thể vì kiếp trước cha mẹ Mạc Tuân mất, Dương Huế ở bên cạnh an ủi, giúp đỡ hắn hết lòng nên hắn sinh ra si mê tin tưởng vô điều kiện, móc hết tim phổi cho cô ta. Lê Hương không biết, Mạc Tuấn chưa bao giờ kể về quá khứ của hắn và Dương Huế, cô chỉ đoán như vậy. 

Kiếp này thật là kỳ lạ! 

Có thể bởi vì cha mẹ Mạc Tuân không chết, hắn chẳng cần sự giúp đỡ của ai cả, không quen biết, không thân với Dương Huế. Nhìn thấy cái xấu lập tức kết luận là xấu, lý trí bình thường như mọi người đàn ông trưởng thành khác. 

Đúng là kinh hoàng mà... 

Vậy sau này Mạc Tuân và Dương Huế có thân với nhau nữa không? 

Lê Hương phải làm thế nào với hắn bây giờ? 

Hắn không yêu Dương Huế, chăm chăm vào tán tỉnh cô, dồn hết tâm trí cho cô nên nhắn tin, gọi điện nhiều như vậy ư? Kiếp trước bởi vì dăm ba bữa lại chạy tới phục vụ Dương Huế nên khi tán tỉnh hắn chẳng nhắn tin gọi điện được mấy? 

Lê Hương suy đoán lung tung, cảm thấy đau đầu dữ dội. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK