Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Như thế coi sao được.

– Lê Hương ngại ngùng xua tay. 

Thẩm Hoa nói lớn. 

- Có gì mà không được? Thẩm Lăng ở nhà vẫn nấu ăn suốt, có sao đâu. Bếp cũng nhỏ, ba người đàn ông loanh quanh ở đó là chặt ních rồi, ra đây đi Lê Hương. 

Lê Hương đành phải đi ra, nhường chỗ cho Thẩm Lăng. 

Thẩm Hoa ngồi nghe Lê Hương và Đồng Quyên buôn dưa lê ngút trời về chuyện câu lạc bộ leo núi của Đồng Quyên, mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Huỳnh Tôn ở trong bếp. Thẩm Lăng hỏi chuyện. 

- Huỳnh Tôn, cậu là tài xế của Mạc Tuần trước hay là bạn của Lê Hương trước? 

- Tôi và Lê Hương là bạn ạ.- Huỳnh Tôn vã mồ hôi hột khi bị anh trai của Thẩm Hoa hỏi đến. 

Như vậy có nghĩa là Thẩm Hoa đã biết Huỳnh Tôn là tài xế của Mạc Tuân từ lâu, thậm chí Thẩm Lăng cũng biết mặc dù Huỳnh Tôn chưa bao giờ gặp Thẩm Lăng, chỉ nghe Lệ Hương kể chuyện. 

Thẩm Lăng gật gù. 

-Vậy Mạc Tuân vô tình hay cố ý thuê cậu? 

- Vô tình. – Mạc Tuân trả lời thay.

- Khi đó tôi và Huỳnh Tôn không biết nhau, chỉ vô tình gặp trước cửa quán gà cay. Tôi thấy cậu ấy trùng tên với bạn của Lê Hương nên có cảm tình hơn. 

Thẩm Lăng à lên, mắt lóe sáng nghi ngờ. - Thật là trùng hợp. Huỳnh Tôn mỉm cười. 

- Tôi cũng không biết Mạc Tuân là người theo đuổi Lê Hương bởi vì Lê Hương không nói tên ra. Thật có duyên, ra đường vô tình lại gặp được. 

Thẩm Lăng gật gù liếc nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Mạc Tuân, chẳng biết có tin hay không. Huỳnh Tôn không nhận ra cái nhìn ẩn ý đó. 

Họ nấu xong đồ ăn nhưng phải trải vải ra sàn ngồi vì bộ bàn ghế ăn chỉ có bốn ghế.Tất cả đứng lên dọn đồ, mở bia, rót rượu, ăn uống vui vẻ. 

Thẩm Lăng uống một chén rượu rồi hỏi Mạc Tuân. 

- Anh và Lê Hương đang hẹn hò à? 

- Phải. – Mạc Tuân chưa đặt chén xuống, lập tức trả lời. -Tôi còn định dọn vào đây sống cùng Lê Hương nữa. Có gì không? 

Thẩm Lăng nhìn chằm chằm vào Mạc Tuân, ánh mắt lạnh đi. 

- Như vậy... sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Lê Hương. Công ty đang muốn lăng xê cho cô ấy trở thành diễn viên, Lê Hương đang đi học diễn xuất rồi. Một diễn viên trẻ mà chưa ra mắt đã có người yêu thì... 

Mạc Tuần bật cười. 

- Thì sao? Người mẫu hay diễn viên cũng phải dùng sự độc thân để lôi kéo fan nam à? 

-Với người mẫu thì không cần nhưng nếu muốn trở thành diễn viên có nhiều fan hâm mộ thì đúng là như vậy đấy. Khi đóng phim không thể tránh khỏi các bộ phim tình cảm... 

- Chuyện đó để hôm khác lại bàn đi. – Mạc Tuần ngắt lời. - Chúng tôi ở bên cạnh nhau trước khi Lê Hương làm người mẫu hay diễn viên. Cô ấy có thể bỏ nghề chứ không thể bỏ tôi, mà chuyện này không có gì đáng xấu hổ để mà phải giấu diếm như ăn vụng. Chắc gì Lê Hương đã thành công rực rỡ khi chuyển từ người mẫu sang diễn viên. Cô ấy cũng chẳng nổi tiếng đến mức có kẻ nào đó đi rình mò đời tư.Ai quan tâm một người mẫu bán chuyên ở chung với bạn trai chứ? 

Thẩm Lăng nhíu mày nhìn đi chỗ khác, rõ ràng không hài lòng nhưng không nói nữa. 

Thẩm Hoa cười nhạt. 

- Mạc Tuấn nói đúng đấy anh hai. Dù họ có quan tâm thì đã làm sao? Diễn viên ít người hâm mộ, không có fan nam thì thế nào? Cũng đâu phải idol mà quan trọng chuyện đó. Thời buổi này rồi idol cũng có người yêu trong sáng ngoài tối, fan hâm mộ mơ mộng toàn giả vờ không biết, tự cho rằng thần tượng mình độc thân đấy thôi, có sao đầu. Thậm chí biết rồi vẫn cứ thích. Chẳng ảnh hưởng gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK