- Anh có đau lắm không?
- Không sao. - Mạc Tuân mỉm cười. - Em trở về nghỉ đi, còn phải đi làm nữa mà.
Lê Hương lắc đầu rồi thở dài. - Ngày kia em mới có cảnh quay.
- Anh không sao rồi, đừng lo. Em về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có bố mẹ anh rồi.
Lệ Hương tần ngần một hồi rồi cúi chào vợ chồng Mạc Đông, đi ra ngoài.
Lúc đi qua Dực Luân, gã ra hiệu cho cô. Lê Hương hiệu được, ra ngoài ngồi chờ. Dực Luân chỉ ở trong phòng bệnh một lát rồi đi ra, nhâng nháo nói với Lệ Hương.
- Ái chà, không ngờ chị dâu có bản lĩnh lớn như vậy đấy, dám cãi cả mẹ chồng tương lai? Lê Hương cười nhạt, không trả lời.
- Đi, ra xe thôi, tôi đưa cô về nhà. – Dực Luân vẫy Lê Hương ra xe. - Cảnh sát đang điều tra tên đâm thuế hôm qua nhưng có vẻ như gã cũng không biết ai là người thuê. Gã khai nhận được một cuộc điện thoại thì số lạ, tiền được vứt một nửa trước cửa nhà. Kẻ thuê gã cung cấp ảnh và lịch trình của cô, yêu cầu gã chỉ đầm bị thương là được, sau khi xong việc sẽ trả nốt số tiền còn lại, nếu không làm thì kẻ đó sẽ thuê người khác cho gã biết tay. Tên này vốn nợ nần chồng chất, thấy có tiền lập tức làm ngay không cần biết hậu quả
-UE
như thế nào,
Lê Hương nhíu mày, khuôn mặt Dương Huế hiện lên trong đầu cô.
- Không thể điều tra ra kẻ chủ mưu sao? Tôi đâu có gây thù chuốc oán với ai, ngoài Dương Huế.
Dực Luân bật cười.
- Dương Huế sao? Khi Dực kinh nghe tin cũng nghĩ đến Dương Huế đầu tiên. Cảnh sát không suy đoán như chúng ta, họ cần phải tìm được bằng chứng cụ thể thì mới kết luận. Nếu cứ ngồi một chỗ đoán bừa sẽ rất khó. Tình trạng của Mạc Tuân không nặng đúng không?
Lê Hương gật đầu.
- Bác sĩ nói vết thương chảy nhiều máu dẫn đến choáng váng thôi chứ không có gì nguy hiểm. Chỉ cần nằm viện mấy ngày, cắt chỉ khâu là về nhà được. Nhưng chuyện này tôi không thể bỏ qua dễ dàng được.
Cô đã rất sợ hãi. Nhìn thấy Mạc Tuân tỉnh lại, nỗi sợ trong lòng Lê Hương mới nguôi ngoai đi phần nào. Cô nghĩ hắn cần có thời gian bên cạnh bố mẹ nên rời đi dễ dàng như vậy chứ thực ra cô không muốn đi tẹo nào. Dực Luân gật gù.
- Nếu không làm căng, kẻ kia được nước lộng hành, lần sau sẽ tiếp tục bày ra trò vớ vẩn. Đúng là độc ác...
Họ ra xe của Dực Luân, tài xế nhanh chóng lái đi. Lê Hương quay sang hỏi:
- Sao anh biết chuyện nhanh vậy?
- Bố cô gọi cho tôi. – Dực Luân nhếch mép cười. – Nghe nói cô bị đâm trượt, Mạc Tuấn đỡ cho cô một dao đó, ông ấy vô cùng tức giận muốn nhờ tôi làm chủ vụ này, trả thù cho cô.
- Anh ra điều kiện với ông ấy à?
Lê Hương thấy Dực Luân đắc ý thì nhướn mày. Gã lắc đầu.
- Không đầu, tôi nào dám. Bố vợ nhờ đương nhiên phải làm không công rồi. Cô cứ về nhà nghỉ ngơi rồi chăm sóc Mạc Tuân cho tốt đi, tôi sẽ bảo đạo diễn dời lịch của cô khoảng ba bốn ngày gì đó. Vụ này người trong đoàn làm phim đều biết cả, họ sẽ không dám nói gì đâu.
- Cảm ơn anh. Nhưng nếu không tìm ra hung thủ đứng sau, chẳng phải Mạc Tuân chịu oan một dao đó ư? Tên được thuê kia chỉ là một con tốt thí, thuê ở đầu chẳng được.