Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Tuân cảm thấy tức giận. Như vậy Lê Hương lợi dụng Huỳnh Tôn để xua đuổi hắn hay Cố tình thân cận với Huỳnh Tôn vì cô có cảm tình với y? 

Mạc Tuân không biết, chìm đắm trong suy luận mông lung của mình cho đến khi về tới nhà. 

Biệt thự sáng đèn, Cổng đang mở rộng, Huỳnh Tôn lái xe thẳng vào sân. Mạc Tuân rút ví ra đưa cho y năm trăm nghìn. 

- Cảm ơn cậu. May mà gặp được cậu nếu không chắc tôi bỏ xe bắt taxi về mất. 

Huỳnh Tôn hơi bất ngờ, lắc đầu. 

- Chỉ lái xe chưa đến mười lăm phút thôi mà, anh trả nhiều vậy? 

- À, tôi không biết giá. - Mạc Tuân khẽ nhếch mép. 

- Anh trả tôi hai trăm được rồi. Đừng hào phóng quá, dễ bị lừa đấy. 

Mạc Tuân cụp mắt nhét lại tiền vào ví, móc hai trăm ra. Huỳnh Tôn vui vẻ cầm. 

- Cảm ơn anh nha, có việc cứ gọi tôi, nếu không phải làm ca tối tôi sẽ chạy cho. 

- Được.

Huỳnh Tôn ra khỏi xe, vẫy chào, khoan khoái đi bộ ra đường cái hướng về phía bến xe bus. Mạc Tuân ra khỏi xe, nhìn theo Huỳnh Tôn, đôi mắt lóe sáng dữ dội, hai hàm nghiến chặt, nắm tay siết lại trắng bệch. Y là người ngay thẳng, mặc dù phóng khoáng, tùy tiện nhưng tốt bụng, không ham lợi nhỏ, không lợi dụng Mạc Tuân say rượu để chém giá cao.

Y cũng được hàng xóm quanh nhà vô cùng quý mến. Có lẽ vì y tốt bụng, giúp đỡ Lê Hương vô điều kiện, không cần báo đáp nên Lê Hương vừa trọng sinh đã liên lạc lại với y. 

Tim hắn đau nhói lên từng hồi vì ghen tức nhưng phải cố gắng kiềm chế lại. Kiếp trước vì ghen tuông không kiểm soát hắn đã làm tổn thương Lê Hương hết lần này đến lần khác, khiến cô đau đớn, kiếp này hắn không thể lặp lại những chuyện đó được. 

Mạc Tuân có số của Huỳnh Tôn, thỉnh thoảng lại kiếm cớ gọi y lái xe thuê cho mình, nói chuyện, làm quen dần dần rồi nói với Huỳnh Tôn rằng mình đang cần thuê một lái xe với mức lương từ mười đến mười hai triệu một tháng, chỉ lái ban ngày, lái đêm sẽ tính tiền ngoài giờ.

Hắn bảo Huỳnh Tôn nếu có quen ai thì giới thiệu bởi vì hắn đang cần người gấp. Huỳnh Tôn không suy nghĩ nhiều, lập tức tự đề cử mình bởi vì lượng ở quán Gà Cay chỉ trả tám triệu một tháng mà phải làm cả ca tối. Mạc Tuân vui vẻ bảo y bắt đầu thử việc, nếu đạt yêu cầu, hắn sẽ thuê luôn. 

Mấy ngày chỉ được nhắn vài tin, gọi điện nói dăm ba câu với Lê Hương, Mạc Tuân cảm thấy nhớ cô khủng khiếp. Hơn ba giờ chiều ngày thứ sáu, hắn nhớ không chịu nổi, quyết định gọi điện cho Lê Hương. 

- [Em nghe ạ.] 

Giọng nói của Lê Hương lẫn với những tiếng ồn ào của phố xá, khiến hắn vừa nhẹ nhõm vừa nghi hoặc. Hiện tại chưa đến giờ Lê Hương tan ca, cô đang đi đâu vậy? Mạc Tuân cố gắng hỏi với giọng nhẹ nhàng nhất có thể. 

- Em đang ở ngoài đường à? Sao ồn ào vậy? 

- [Vâng ạ. Em vừa ra khỏi công ty, đang định đi mua đồ một chút. Quần áo trong tủ của em cũ cả rồi.]- Lê Hương trả lời một cách miễn cưỡng. 

- Có cần anh đi cùng không? – Mạc Tuân hỏi Với giọng hơi cao, ngập tràn hy vọng. 

- [Thôi, anh bận rộn như vậy em cũng không muốn làm phiền.]. 

Lê Hương từ chối. Hắn vội vàng nói: - Không phiền gì đâu, anh xong việc rồi. 

- [Vậy em đến shop trước rồi gửi tin nhắn cho anh nha. Em cũng không nhớ địa chỉ, cũng gần công ty em thôi.] 

- Được, anh đến ngay. 

Mạc Tuân vui mừng mỉm cười, cúp máy. Mặc dù Lê Hương có vẻ miễn cưỡng nhưng Mạc Tuân muốn gặp cô, muốn được ở bên cạnh cô nên cố gắng chèo kéo. Hắn ra khỏi công ty, tự mình lái xe đến shop quần áo mà Lê Hương gửi địa chỉ, hy vọng cô không cho hắn leo cây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK