Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Căn nhà lạnh lẽo, không một bóng người khiến hắn không thể không suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy mình thật là ngu xuẩn. Con hắn chết là do lỗi tại hắn, chính Mạc Tuân đã đưa Dương Huế về nhà để Dương Huế và Lê Hương xô xát với nhau gây ra tai nạn, rồi chính hắn bỏ mặc vợ, lo cho bạn thân. Hắn có lỗi với Lệ Hương. 

Lẽ ra hắn không nên thân thiết không giới hạn với Dương Huế, không nên ra ngoài vào ban đêm để an ủi cô ta, không nên đưa cô ta về nhà. Dù giữa hắn với Dương Huế thực sự không có gì nhưng hành động của hắn khiến Lê Hương bị dằn vặn và trở nên ngày càng u uất.

Lê Hương không thích Dương Huế, ghét lây sang cả hắn, chính hắn đã từng bước, từng bước bóp nát tình yêu mà cô dành cho mình, chà đạp nó vì một người bạn có ơn với hắn trong những ngày khó khăn nhất của cuộc đời. 

Mạc Tuân biết mình yêu Dương Huế nhưng tình yêu đó không giống như tình yêu hắn dành cho Lê Hương. Hắn chưa từng khao khát muốn ngủ với Dương Huế, chỉ muốn ở bên cạnh, chăm sóc, an ủi, là chỗ dựa tinh thần... Còn đối với Lê Hương, ngay từ lần đầu gặp mặt hắn đã nảy sinh ham muốn chiếm đoạt, muốn giữ cô làm của riêng cho mình.

Vì độc đoán và ghen tuông hẳn đã nhốt cô vào trong chiếc lồng vô hình, cấm đi làm, không cho hỏi về công việc vì nó thường liên quan tới Dương Huế, không nói chuyện nhiều với cô. Đặc biệt, hắn xếp cô thứ hai, sau Dương Huế nên mới tạo nên bi kịch kinh khủng này. 

Hiện tại mất con và Lê Hương rồi, Mạc Tuân cảm thấy Dương Huế cũng chẳng thể lấp vào khoảng trống vô hạn ấy. Hắn thậm chí chẳng muốn gặp Dương Huế vì sợ bản thân mình sẽ nóng giận mất khôn, nói những lời cay nghiệt. Mạc Tuân không cam chịu mất Lê Hương như thế này. Hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi đến khi cô nguôi giận rồi cầu xin cô tha thứ cho hắn, đón cô trở về. Hắn sẽ thay đổi, không giữ mối quan hệ thân thiết Với Dương Huế, không đi đêm, không coi Dương Huế quan trọng hơn Lê Hương nữa. 

Tối ngày 13 tháng 5, Mạc Tuân bắt taxi từ công ty về nhà, nhìn ra cửa kính ngắm đường phố rực rỡ ánh đèn thì trông thấy Lê Hương đang đi dạo phố. Hắn vội vã bảo tài xế đi chầm chậm phía sau cô. Lê Hương đi dạo một lát thì đứng bến xe bus, bắt chuyến xe ra ngoại thành, trở về nhà. Mạc Tuân bảo tài xế taxi bám theo chiếc xe bus. 

Nhà cổ ở ngoại thành, phải đổi xe bus một lần. Khi Lê Hương xuống bến để chờ chiếc xe bus tiếp theo, Mạc Tuân bảo tài xế đỗ ở góc đường tối phía xa cho hắn xuống. Hắn muốn nói chuyện với Lê Hương nên cần phải nhân cơ hội xe bus chưa tới. Mạc Tuân hít sâu một hơi, bước dọc vỉa hè tối tăm vì bị cây cối che hết ánh điện.

Vỉa hè quá tối nên khi chỉ còn cách Lễ Hương khoảng hơn mười mét, Mạc Tuân thụt chân xuống một cái hố sâu hoắm. Cổ chân hắn bị bỏ quặp lại vì cú ngã, đau thấu óc. 

Hắn rút chân lên, ngồi phệt luôn xuống vỉa hè, cảm thấy dường như mắt cá chân đã sắp vỡ tan ra đến nơi, chân phải hắn không thể cử động được.

Hắn ngồi thở hổn hển trong bóng tối, nghĩ mình may mắn vì những cái cây ở đây cành lá um tùm, thấp bé, che hết ánh điện khiến vỉa hè tối om, Lê Hương đứng ở bến xe bus sáng trưng đèn sẽ không nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hắn. Mạc Tuân sờ xem cổ chân mình có chảy máu không, đụng nhẹ một cái mà đau ghê rợn. 

Đột nhiên hắn trông thấy Dương Huế xuống khỏi taxi, bước về phía Lê Hương. 

Chiếc taxi chạy đi, trên đoạn đường vắng vẻ chỉ còn lại Lê Hương, Dương Huế và Mạc Tuân ngồi trong bóng tối. 

Hai người phụ nữ không thấy hắn. Dương Huế đi tới trước mặt Lê Hương, mỉm cười. 

- Trông cô vẫn tốt nhỉ? 

- Hiện tại không có Mạc Tuân ở đây, không cần trưng nụ cười để tiện đó ra, đồ giả tạo. – Lê 

Hương chửi lớn tiếng, Mạc Tuân nghe rõ mồn một. 

Dương Huế bước lên vỉa hè, đủng đỉnh nhìn từ trên xuống dưới Lê Hương, nhếch mép cười. 

- Cũng được. Tôi cũng chán ngấy việc phải giả và đáng thương rồi. 

- Cô không có chút lương tâm nào sao? – Lê Hương thắc mắc. - Cô đã đẩy ngã tôi, giết con của Mạc Tuân. Cô thậm chí còn không xin lỗi cho có lệ. Cô có còn là người không vậy? 

Dương Huế bật cười. - Chỉ là một cái thai mà thôi, đâu phải “người”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK