Lê Hương ngồi ở bàn trà ngoài vườn nấu cháo điện thoại với Huỳnh Tôn nửa tiếng gọi điện thoại cho Đồng Quyên buôn tiếp nửa tiếng nữa mới chịu vào nhà.
Cả nhà đã ăn xong, mẹ cô đang ngồi ở phòng khách gọt hoa quả, bố thì pha trà. Lê Hương lon ton chạy vào, cười rạng rỡ.
- Cả nhà ăn xong rồi ạ, để con dọn bát. Ông Lê Khoan chỉ xuống ghế, khẽ nạt.
- Ngồi đi, để đó lát nữa dọn. Lâu lâu Mạc Tuân mới đến nhà ăn một bữa cơm mà con nói chuyện gì lâu thế? Bạn nào đấy?
- Là Huỳnh Tôn mà bố. Mọi người nói chuyện công việc con cũng có hiểu gì đâu, bố và anh cứ thoải mái bàn bạc đi ạ. Con ngồi đây hai người sẽ không được tự nhiên.
Nói xong, Lê Hương tung tăng đi vào bếp.
Đôi mắt Mạc Tuân tối lại, hắn đã nhận ra cô tránh không muốn nói chuyện với hắn.
Nhận ra hơi muộn đấy.
Lê Hương vào bếp rửa bát, khe khẽ hát, cảm thấy khoan khoái vì làm Mạc Tuân khó chịu. Hắn sẽ phải sớm bỏ cuộc thôi.
Lê Hương rửa bát xong ra ngoài đúng lúc Mạc Tuân đứng lên chào về. Cô đi ra tiễn hắn như mọi lần, tự giác không cần bố mẹ nhắc bởi vì nếu có không làm thế họ sẽ nghi ngờ. Mạc Tuân ra ô tô, đứng đối diện với Lê Hương, nhìn sâu vào mắt cô và hỏi:
- Ngày mai em có rảnh không?
- Mai em có hẹn đi chơi với bạn rồi ạ. - Lê Hương nhanh nhảu trả lời.
Lông mày Mạc Tuân nhíu lại, ánh mắt tăm tối lạ lùng.
- Là cậu bạn Huỳnh Tôn khi nãy gọi điện à?
- Dạ không, là Đồng Quyên. Nó rủ em đi mua sắm rồi về nhà nó chơi.
Mạc Tuân khẽ gật gù, cụp mắt xuống.
- Cũng lâu rồi chúng ta không đi ăn riêng với nhau. Em có thể sắp xếp thời gian không? Chẳng lẽ đi với anh một lát buổi tối lại khó khăn như vậy?
Lê Hương cảm thấy kinh ngạc nhưng không dám tỏ ra ngoài mặt.
Mạc Tuân mà lại thốt ra mấy câu này sao?
Một Mạc Tuân kiêu ngạo, lạnh lùng, độc đoán, chỉ quen ra lệnh cho người khác đang xuống nước, hạ giọng để kỳ kèo một cuộc hẹn ăn tối?
Lê Hương được mở mang tầm mắt. Cô giả vờ tỏ ra ngại ngùng.
- Được chứ ạ. Em có số điện thoại của anh mà, khi nào rảnh em sẽ gọi cho anh.
Mạc Tuần nhìn lên, khẽ nhướn mày, trong ánh mắt có cái gì đó rất khó hiểu.
- Thật chứ? - Thật ạ.- Lê Hương gật đầu chắc nịch.
Còn lâu mới thật. Cứ đi với Dương Huế xinh đẹp, bạch nguyệt quang trong lòng anh đi, đừng có chờ bởi vì tôi sẽ không gọi đâu.
Lê Hương lùi lại hai bước vẫy tay với Mạc Tuân.
- Anh về cẩn thận nha. Tạm biệt.
Mạc Tuần nhìn theo, hình như lưu luyến chưa muốn về, còn muốn nói dăm ba câu nữa nhưng Lê Hương chẳng quan tâm, cười vui vẻ, quay lưng đi vào nhà, đóng cửa lại. Hắn cứ đứng trơ ra đó nhìn, hồi lâu mới cụp mặt, uể oải mở cửa xe, chui vào, lái khỏi nhà họ Lê.
Cô lên phòng, vui vẻ xoay hai vòng, giả vờ mình đang khiêu vũ với một chàng trai hoàn hảo nào đó rồi ngã nhào xuống giường. Thời gian đầu Mạc Tuân tán tỉnh Lê Hương chắc chắn hắn cũng có tình cảm với cô, dù không yêu nhưng thích thì có. Cô từ chối hắn sẽ khiến hắn phải buồn bã, chán nản. Đáng đời!
- Nhanh chóng mà quay lại với Dương Huế của anh đi, anh yêu cô ta cơ mà... Cả đời này anh
cũng không yêu ai hơn yêu Dương Huế được đầu. Tôi chỉ là hình nhân thế mạng, người vợ hợp pháp để anh che giấu tình yêu vô vọng của mình. Kiếp này tôi không chen vào giữa hai người nữa, Dương Huế sẽ có cả anh lẫn Dực Minh, để xem cô ta hạnh phúc đến thế nào.