Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Hương nghỉ việc ở công ty giấy mà không hề nói cho bố mẹ. Cô nghĩ Mạc Tuân khi đã biết cô đi làm người mẫu sản phẩm sẽ dùng chuyện này để uy hiếp cô hoặc mách bố mẹ, ngăn cản Lê Hương nhưng không, hắn chẳng làm gì cả. Sáu ngày đầu tiên trôi qua trong yêm ả, Lê Hương chào tạm biệt mọi người để ngày hôm sau sang shop công sở. Cô tan làm vào lúc năm giờ chiều, ra thang máy thì vô tình thấy Hân Lạc và Mai Chi bên trong. Cô bước vào, mỉm cười chào hỏi. 

- Xin chào, hai người cùng về sao? 

- Chỉ là đi cùng thang máy thôi mà.- Hân Lạc nói với giọng điệu nhấn nhá chua lòm, tỏ vẻ kênh kiệu. 

Mai Chi hừ lạnh. 

- Cô ở bên shop đồ nam bán được nhiều hàng nhỉ.Tôi ngưỡng mộ lắm. 

Nghe giống như Mai Chi đang mỉa mai Hân Lạc vậy. Lê Hương ngạc nhiên nhìn từ người này sang người kia. Hân Lạc vênh mặt đáp trả. 

- Cũng được. Shop công sở mà cô đứng ế ẩm như vậy liệu có trụ được đến tháng sau không đấy? Nghe nói hai người kia bán khá lắm mà. 

Nghe nói? Nghe ở đâu? 

Shop của ai người đó đứng, không được ra ngoài trừ lúc đi mua cơm trưa thì có thể nghe ở đầu được? Cạnh tranh mà chị Tống Nhã nói là đây sao? 

- Trụ được hay không cuối tháng biết ngay. - Mai Chi khó chịu lườm lại. - Đừng thấy mình bán được nhiều hơn người khác dăm ba bộ quần áo mà đắc ý. 

Thang máy xuống đến tầng một, cửa mở. Lê Hương lập tức bước ra ngoài, Mai Chi theo ra. Hân Lạc chắc lái xe đến nên ấn đóng cửa, xuống tầng hầm. Lê Hương tò mò hỏi: 

- Hai người quen nhau à? 

- Không quen, có va vào nhau hôm đi tuyển dụng thôi. Con nhỏ này nghe nói là bồ bịch gì của sếp tổng họ Dực ở trụ sở chính ấy. Kéo toàn anh em họ hàng đến mua đồ cho shop, bán được nhiều lắm. 

Lê Hương lạnh gáy. - Cái gì? Là bồ của Dực... tổng à? 

Tí nữa thì cô gọi tên Dực Minh ra. Mai Chi gật đầu, tỏ vẻ khinh thường. 

- Cô không thấy nó kênh kiệu như thế à? Còn tưởng chỗ dựa ghê gớm nào chứ, hóa ra bồ bịch đã rớt đài của tổng giám đốc Derefout. 

- Sao cô biết đã rớt đài? 

Hai người cùng sóng bước đi ra cửa. 

- Nếu không rớt, cần gì phải đi từ bước thấp nhất này. Cô nghĩ tổng giám đốc của Derefout lại để bạn gái mình đi làm người mẫu sản phẩm à? Mấy ông to giàu nứt vách ấy thiếu tiền bao nuôi tình nhân sao? Nếu không bao nuôi, chiều theo ý bạn gái cho đi làm thì cũng phải cho làm người mẫu ảnh, hoặc nhét vào các shop vàng bạc, đá quý, kim cương chứ. Sau đó khi có chút danh tiếng rồi thì nhét vào các hợp đồng chụp ảnh tạp chí thời trang... từng bước trở thành người mẫu thương hiệu nổi tiếng. 

Lê Hương gật gù. 

- Cũng phải. Nhưng các thương hiệu lớn toàn thuê người mẫu, diễn viên nổi tiếng để chụp hình quảng bá sản phẩm, làm gì đến lượt những người mẫu nghiệp dư như chúng ta. 

Mai Chi nhếch mép cười.

- Thì đó, cho nên không đến lượt con nhỏ Hân Lạc kia làm mưa làm gió đầu. Nếu có ông lớn như Dực tổng chống lưng, cần gì phải làm việc này, lại chẳng lăng xê thành diễn viên, ca sĩ luôn ấy chứ. Người nổi tiếng đời nào họ chịu đến các shop mặc hết đồ nọ đồ kia, thử đồ cho khách như chúng ta. Mà nếu họ có chịu, bỏ bao nhiêu tiền thuê cho vừa?Vả lại các người mẫu thân hình có hương chuẩn mực, cao tới mét tám lận, thử đồ cho khách mét sáu được không? Mặc vào ngực nhỏ hơn khách, mông lép hơn khách, đứng trên sàn diễn thì được chứ xuống các shop nhìn lêu đều lắm, không hiệu quả như người mẫu nghiệp dư. Cho nên họ làm đại diện thương hiệu, chụp ảnh quảng cáo dán khắp nơi, quảng cáo trên tivi, chúng ta trực tiếp mặc đồ. Dù chúng ta có thấy một chút, không nổi tiếng nhưng ai cũng mặt xinh, da trắng, không cần đắp cả tấn phấn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK