Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trung tâm thương mại vẫn chưa mở cửa. Họ xuống tầng hầm, đi thang máy cho nhân viên.

Cao Thùy phát thẻ nhân viên cho mỗi người để từ mai họ có thể tự quẹt thẻ đến cửa hàng. Chín giờ sáng trung tâm thương mại và các cửa hàng mới mở cửa nhưng người mẫu phải đến trước nửa giờ để chuẩn bị.

Cao Thùy đưa Lê Hương tới cửa hàng quần áo bình dân của Derefout, giới thiệu sơ sơ với quản lý rồi thả cô ở đó, dẫn bốn người kia đi. 

Lê Hương theo nữ quản lý Tống Nhã vào phòng thay đồ. 

- Em thay cho chị bộ này trước đã. Một ngày ba bộ hoặc nhiều hơn, tùy tình huống, theo thứ tự chị đặt ở đây. Phòng này có camera nên phải vào nhà vệ sinh để thay đồ. Bên ngoài shop chỗ nào cũng có camera, trừ phòng thay đồ cho khách. Nếu phát hiện trang phục bị phá phải báo cho chị biết ngay. 

Lê Hương sửng sốt. - Trang phục bị phá ấy ạ? 

- Phải. Đối thủ cạnh tranh chơi bẩn hoặc chính những người mẫu thử việc cùng em giở trò. 

Trước đây có mấy lần người mẫu ganh đua với nhau làm trò dại dột như vậy rồi. Các quản lý được lệnh nhắc trước để mọi người biết cuộc đời thực khác với trong phim ở chỗ nào. 

Lê Hương nhìn nụ cười thấu suốt của Tống Nhã, cúi đầu. 

- Vâng em nhớ rồi ạ. Em cảm ơn chị. 

Tống Nhã vừa nhắc nhở, vừa cảnh cáo cô không được dùng các thủ đoạn để cạnh tranh với người mẫu khác. 

- Công việc của em rất đơn giản, chỉ cần đứng gần cửa kính và cửa chính, gấp khăn vải, lau chùi sơ sơ kính một chút, làm màu thôi ấy mà... Sao cho khách vào xem nhìn thấy em, nghĩ em là sếp hoặc giám sát, thậm chí là khách mua cũng được. Nhân viên của shop mặc đồng phục nên khách sẽ không bị nhầm lẫn đâu. Em không cần phải tư vấn gì cả, ai hỏi cứ lịch sự đẩy sang cho nhân viên là được. 

- Vâng ạ. 

Lê Hương vào thay quần áo, bỏ đồ vào tủ của mình, được phép cầm theo túi xách và điện thoại. Bộ đầu tiên mà cô mặc là quần jean xanh và áo phông trễ vai trắng, giày thể thao trắng trông rất trẻ trung năng động. Quản lý Tống Nhã gật gù hài lòng. 

- Được đấy, cười lên một chút sẽ hợp với đồ này. Chị còn sợ hình tượng của em hơi mạnh mẽ, giờ thì ổn rồi. Đi thôi. 

Lê Hương ra ngoài, chào hỏi cách nhân viên của shop, đi theo Tống Nhã ra gần cửa học gấp khăn. Công việc rất đơn giản. Không có khách thì có thể ngồi, hạn chế xem điện thoại, làm thế nào để người đi ngang nhìn thấy mình qua cửa kính. Bởi vì trang phục trẻ trung nên Lê Hương loanh quanh một hồi, chán quá, nhảy luôn lên bục của ma nơ canh đứng vào đó bất động, nhìn chằm chằm ra ngoài, mắt không chớp, giả vờ làm ma nơ canh luôn. Các chị nhân viên thấy cô bày trò, khúc khích cười, chỉ trỏ nhau. Thế nhưng trò mèo cho đỡ chán của Lê Hương khiến các bạn trẻ tò mò, họ dám mắt vào cửa kính xem cô là người hay ma nơ canh thật. Sau đó từng tốp kéo nhau vào shop xem hàng. Có người mua, có người chỉ xem rồi đi ra nhưng Lê Hương cảm thấy rất thú vị. 

Giả một lát, cô xuống khỏi bục, ra ngoài chào hỏi, đóng vai người mở cửa. 

Lê Hương vốn là tiểu thư con nhà giàu, chưa bao giờ phải ra ngoài làm thêm, chỉ nghe các bạn kể về các công việc này nọ.

Trải nghiệm làm người mẫu đối với cô vô cùng mới mẻ, cảm giác nhàn hạ hơn so với làm kế toán nhiều. Hồi đi học, Lê Hương học bình thường, không có gì giỏi giang đặc biệt, thi đại học cũng phải cố gắng mới đậu. Ra trường đi làm cô mới thấy lượng kế toán thấp, công việc lại đòi hỏi sự tỉnh táo, cẩn thận, tỉ mỉ, kiên trì...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK