Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Hương khúc khích cười một mình, mở nhạc nhẹ, lấy sách ra đọc. 

Derefout tuyển người mẫu sản phẩm, cô sẽ nộp hồ sơ ứng tuyển thử xem thế nào. Biết đâu lại được nhận như kiếp trước. Cần phải gây dựng sự nghiệp vững vàng thì con đường trả thù Dương Huế và Mạc Tuần mới có chút ánh sáng, nếu không có làm thế nào mà chọc được vào giám đốc xây dựng Mạc thị và Dương tiểu thư của tập đoàn Dương thị? 

Đùi vàng của Dực Minh ơi, tôi sắp tới rồi đây. 

Mạc Tuân không lái xe về nhà mà lái đến trước quán Gà Cay, đậu xe ngay gần cửa, hạ kính hông xuống lấy chai rượu whisky nâu đỏ để sẵn ở ghế lái phụ, mở ra uống. Hắn nhìn vào quán Gà Cay, xem đồng hồ, chờ đợi. 

Chín giờ mười, Huỳnh Tôn tan ca, thay quần áo, chào mọi người rồi ra khỏi quán. Y vươn vai, làm mấy động tác khởi động cho đỡ mỏi rồi rút thuốc lá ra châm một điếu. Công việc của Huỳnh Tôn ở quán rất đơn giản, chỉ cần tẩm ướp gà, rán 

Sơ lên rồi đổ nước sốt cay đã làm sẵn vào rim chín là được. Khi khách thưa, y vừa làm vừa chơi nhàn hạ nhưng lúc quan đông, nhiều người đặt mang về thì xoay như chong chóng. Mà ca chiều tối thường rất đông khách, không như ca buổi sáng. Mỗi lần phải làm tối, Huỳnh Tôn đều mỏi nhừ hết cả vai. 

Y bước ra vỉa hè, nhìn thấy một chiếc xe Hollest bóng lộn đang đậu trước cửa quán. Người đàn ông mặc sơ mi, quần đen, đi giày đen bóng đứng bên cạnh xe, miệng ngậm thuốc lá, đang cúi xuống nhặt chiếc bật lửa vừa làm rơi. Thế nhưng hắn khua mãi mà không nhặt được mặc dù bật lửa rơi ngay dưới chân. Huỳnh Tôn nhíu mày bước tới, cúi xuống nhặt hộ. 

Mùi rượu xông lên nồng nặc khiến Huỳnh Tôn hiểu ra, ngẩng lên bật lửa, châm thuốc cho người đàn ông này, y nhếch mép cười. 

- Anh uống nhiều rồi phải không? 

Mạc Tuân ghé điếu thuốc vào châm, hít một hơi, thở khói ra. 

- Cảm ơn cậu. Cậu làm ở quán này sao? Tôi cũng hay mua gà nhưng chưa bao giờ thấy cậu. 

Huỳnh Tôn đưa lại bật lửa cho Mạc Tuân. 

- Ồ, anh là khách quen à? Tôi làm trong bếp, không phải bồi bàn hay thu ngân nên anh chưa nhìn thấy cũng phải thôi. 

Huỳnh Tôn nghĩ Mạc Tuần hay đến quán nên nhớ hết mặt nhân viên, tâm tình thả lỏng hơn nhiều. Mạc Tuân gật gù. 

- Ra vậy. 

Hơi thở của hắn nồng nặc mùi rượu. Huỳnh Tôn nhìn vào chiếc xe không người, thắc mắc. 

- Anh uống nhiều như vậy lái xe có sao không? Mạc Tuần cười nhẹ. 

- Tôi đang định gọi lái xe thuê nhưng không có SỐ. Mắt tôi hoa lên rồi, rượu nặng quá, ngấm từ từ... 

Huỳnh Tôn bật cười. 

- Vậy để tôi lại cho. Dạo trước tôi cũng lái xe thuê một thời gian nhưng gần đây lái xe thuê nhiều lắm, cạnh tranh không lại, tôi không chạy nữa. 

Mạc Tuân nhướn mày ngạc nhiên, đồng ý luôn. 

- Vậy sao? Tốt rồi, nhà tôi ở trong nội thành, chạy chỉ mười lăm phút thôi. Cậu lái đi. 

Huỳnh Tôn không nghi ngờ gì, mở cửa xe. Mạc Tuân không ngồi ghế sau mà ngồi ngay Ở ghế phụ lái, đọc địa chỉ cho Huỳnh Tôn. Khu đó Huỳnh Tôn biết, nhàn nhã lái đi. 

Mạc Tuần lấy điện thoại ra. 

- Đọc cho tôi số của cậu đi, khi nào đi uống rượu tôi sẽ gọi. Tôi chẳng có số của lái xe thuê nào cả. 

Huỳnh Tôn vui vẻ đọc số rồi hỏi: 

- Trông anh... thành đạt như vậy mà trước đây không thường đi uống rượu sao? 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK