Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhà tôi đồng thanh niên thế này làm gì có trộm nào dám vào. 

Dực Luân đứng nép trong nhà tắm, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu thanh niên ngừng một lát rồi tiếp tục dội nước tắm như thật. Bên ngoài, người đàn ông lớn tuổi nói: 

- Mời các anh ra ngoài cho, đêm hôm khuya khoắt cầm gậy xông vào nhà dân như vậy sao? 

Đột nhiên có giọng nói eo éo của một bà lão lớn tuổi phát ra từ ngoài đường. 

- Tìm trộm hử?Vừa rồi có một thằng chạy thẳng đường này ra cánh đồng đấy... 

- Thật hả bà lão, chúng tôi cũng thấy nó chạy đường này nhưng không biết tấp vào nhà nào nên phải đi tìm ạ. 

Một tên trong đám truy đuổi lên tiếng. Bà lão cao giọng hơn. 

- Có nghe tiếng con chó nhà lão Thiệp đang 

sửa ở đằng kia không hử? Chắc có người lạ chạy qua lối đó đấy. 

- Vâng, cảm ơn bà. Làm phiền rồi... 

Bọn truy đuổi cười hề hề cầu tài, rầm rập kéo ra khỏi ngõ nhà này. 

Dực Luân thở phào nhẹ nhõm. Cậu thanh niên ngừng dội nước, run lên bần bật, vội vã lấy khăn lau người rồi mặc quần áo vào, thân hình thanh niên mới lớn rắc chắc nhưng vẫn nuột nà khiến Dực Luân áy náy. 

- Làm phiền cậu rồi. Trời lạnh thế này mà cậu phải... 

- Ra khóa cổng lại đi con, tự nhiên có một đám côn đồ ở đầu chạy vào nói vớ vẩn - Giọng người đàn ông lớn tuổi vang lên. 

-Vâng ạ.- Một thanh niên khác đáp lại rồi gọi vọng vào nhà tắm.- Huy Nam, mày tắm xong chưa? Có chơi bài không? 

Cậu thanh niên vội đáp. 

- Tao sắp xong rồi đây, không chơi bài đầu, chúng mày chơi đi. 

- Biết rồi... 

Huy Nam vội vã mặc quần áo vào, nói nhỏ với Dực Luân. 

- Anh có mang điện thoại không gọi cảnh sát đi. 

Dực Luân bừng tỉnh, vội vã sờ túi. May quá, 

điện thoại vẫn còn ở đây, bật lên không thấy bị làm sao. Huy Nam thấy gã ấn số khẩn cấp 995 để gọi cảnh sát thì cản lại. 

- Suýt nữa tôi quên, trong nhà tắm mà nói chuyện sẽ vọng lắm, nhà bạn tôi nghe thấy mất. Anh theo tôi lên tầng đã. 

Dực Luân cho là phải, gật đầu đồng ý. Huy Nam mở cửa ra ngoài, tắt điện nhà tắm đi, khoảng sân lập tức tối om, chỉ có điện từ trong nhà hắt ra trước cửa. Đám thanh niên cười nói, chơi bài ầm Ĩ. Huy Nam nắm tay Dực Luân kéo vòng về phía cầu thang lộ thiên, đi lên tầng. Thật may có cầu thang bên ngoài họ mới lên được đến tầng ba chứ nếu ngôi nhà chỉ có cầu thang ở trong, Dực Luân không thể lên trên được. 

Huy Nam bật điện trong phòng, kéo Dực Luân vào, lập tức đóng cửa, chốt lại. 

- Được rồi, giờ anh gọi cảnh sát đi. Xe anh gặp tai nạn trên đường chắc chắn cảnh sát giao thông sẽ đến ngay thôi, có khi những người đi đường đang vây kín lấy rồi cũng nên. 

Dực Luân gật gù. 

- Cảm ơn cậu. Tôi hoảng quá nên chỉ biết cắm đầu bỏ chạy, không nghĩ ra là nên núp đâu đó rồi quay ngược trở lại xe. Trên đường cao tốc nhiều người như vậy, họ vây xem có khi tôi còn an toàn hơn là chạy trốn. 

Huy Nam gật đầu. 

Dực Luân gọi cảnh sát, báo rằng mình bị một bọn người lạ làm nổ lốp xe, còn bị truy đuổi nên bỏ chạy. Xe của bọn kia là xe đen mười sáu chỗ đậu ở bên kia đường. Huy Nam lấy hộp y tế trong ba lô cá nhân của mình ra, khi Dực Luân gọi điện xong thì cậu kéo gã ngồi xuống giường. 

- Anh ngồi đi, tôi lau máu và xem vết thương cho.Anh còn bị thương ở đâu nữa không? 

Dực Luân ngồi xuống giường, nắn người mình, cảm thấy ê ẩm chứ không chỗ nào bị thương chảy máu hay gãy xương nên lắc đầu. 

- Không sao, cảm ơn cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK