Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- [Em đang đi ăn kem, sau đó sẽ đi xem phim. Anh và bố mẹ cứ ăn cơm đi nhé, đừng chờ cũng đừng để phần em. Xin lỗi anh, lần sau em sẽ mời anh ăn cơm để tạ lỗi ạ.]. 

- [Đi thôi. Bố gọi à?] 

Một giọng đàn ông vọng qua điện thoại khiến Mạc Tuân siết chặt tay, lông mày nhíu chặt lại. 

- [Em cúp máy đây ạ.]- Trước khi cô cúp máy, Mạc Tuân vẫn nghe loáng thoáng một câu nữa. [Không phải bố, là bạn của bố.] . 

Mạc Tuân ngồi trở ra trên ghế, cảm thấy toàn thân nóng rực lên như lửa. Ông Lê Khoan hỏi: 

- Lê Hương đi với bạn à? 

- Vâng ạ.- Mạc Tuân cười gượng, cố gắng lấy lại sự nhã nhặn, lịch thiệp.

- Là bạn trai thân từ hồi cấp ba. 

- Cái gì? Bạn trai? – Ông Lê Khoan cũng tỏ ra ngạc nhiên.

- Lê Hương đâu có nói với cô chú là có bạn thân nào như vậy? 

- Nghe nói họ mất liên lạc với nhau, giờ mới gặp lại ạ. 

Mạc Tuân cảm thấy ruột gan rối như tơ vò. Đúng là Lê Hương trọng sinh rồi. Cô mang theo ký ức đau buồn của kiếp trước, vừa tới lập tức căm ghét, xa lánh hắn, kiếm cớ đi chơi với bạn để không phải gặp hắn. Hắn làm thế nào bây giờ? 

Ông Khoan thấy sắc mặt hắn khó coi thì cười nhẹ, an ủi. 

- Đừng lo, chắc chỉ là bạn lâu ngày không gặp, ham vui nên con bé mới không về kịp thôi. Chú thấy nó thích cháu lắm, hôm qua còn rối rít chọn váy để hôm nay ra ngoài ăn cơm với cháu cơ mà... 

- Vâng, cháu cũng chỉ lo lắng vì không biết người bạn đó là ai thôi. 

Mạc Tuân nói dối. 

Hôm qua khác, hôm nay khác hoàn toàn rồi. Cô bé Lê Hương hôm qua không phải vợ hắn, chỉ là Lê Hương của kiếp này còn người sáng nay nghe điện thoại, hiện giờ cho hắn leo cây chính xác là Vợ hắn. Ngữ điệu ấy, tiếng cười lành lạnh ấy hắn không thể nhầm được. 

Mạc Tuân ở lại ăn tối với bố mẹ Lê Hương. Bà Oanh nói Lê Hương nhắn tin về, nhờ bà cáo lỗi với hắn. Mạc Tuân cũng chỉ biết cười trừ đáp lại, lái câu chuyện sang hướng khác. 

Ăn tối xong hắn chào về, lái xe ra góc đường tối ngồi hút thuốc, nhìn thẳng về phía cửa nhà Lê Hương, chờ đợi. 

Chín rưỡi Lê Hương được một gã đàn ông đi mô tô phân khối lớn chở về, thả trước cửa nhà. 

Cô xuống xe, tháo mũ bảo hiểm trở lại. Tên kia lật kính lên, mỉm cười nói gì đó. 

Lê Hương cười tươi, vui vẻ trả lời. 

Họ nói đôi ba câu rồi Lê Hương vẫy chào đi vào nhà. 

Gã kia cất mũ bảo hiểm nhỏ vào hộp sau yên xe, rồ ga phóng đi. 

Mạc Tuân ngồi trong xe nhìn, hai tay siết chặt, lông mày nhíu lại, mắt tóe lửa. Hắn lục hộp để đồ,  lấy ra một bao thuốc khác, móc một điều muốn châm lửa hút nhưng bật mãi không lên. Hắn thở hổn hển lắc mạnh như muốn ném luôn bật lửa đi, cuối cùng cũng bật được, châm thuốc hút, hạ kính hông xe xuống, ngồi ngả người ra lưng ghế. 

Hắn cảm thấy ghen tị khủng khiếp, muốn ngay lập tức tìm ra xem gã kia là ai rồi nên cho một trận nên thân. Lệ Hương của hắn như hoa như ngọc, một tên vớ vẩn chạy xe mô tô từ đầu thò ra mà dám tranh với hắn sao? 

Mạc Tuân hút hết điếu thuốc, ổn định lại hơi thở, quẳng đầu lọc ra ngoài, lấy điện thoại ra gọi cho thư ký. 

- Alo, điều tra cho tôi chủ xe mô tô phân khối biển số.

Những ngày tiếp theo, Lê Hương tìm mọi cách để tránh mặt Mạc Tuân khiến hắn khó chịu vô cùng. Lúc thì cô lấy lý do đi với đồng nghiệp, khi thì cô bận việc này việc khác, mặc dù thực sự sợ hãi nhưng Mạc Tuân rất nhớ Lê Hương, muốn được gặp cô.Vậy nên sau hai tuần bị từ chối, hắn không chịu được nữa, gọi điện cho bà Nguyễn Oanh và được mời tới Lê gia ăn cơm. 

-Mạc Tuân ăn diện chỉn chu, căng thẳng như đi thi đại học, lái xe tới Lê gia. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK