Giờ này chắc Mạc Tuân và Thái Cầm đã mời Dương Huế vào văn phòng của Mạc Tuần ngồi uống trà, ôn chuyện cũ rồi. Sau đó Dương Huế và Mạc Tuần sẽ trao đổi số điện thoại, có khi sớm trở nên thân thiết như ngày xưa cũng nên. Lê Hương thấy ruột gan cồn cào khó chịu, tim đau nhói lên mấy cái.
Cô thở dài, quẳng Mạc Tuân ra sau đầu, quyết định một lần dứt khoát rồi thôi, không dính dáng tới hắn, không nhìn thấy, không yêu lại sẽ không đau đớn gì cả. Cho hắn và Dương Huế đến với nhau, cô chăm chút cho sự nghiệp của mình đã.
Huỳnh Tôn rót bia cho Lê Hương, cô rót coca cho y, cả hai nhìn nhau cười.
- Bà uống ít thôi, mai còn được nghỉ không?
- Có, nghỉ ngày mai nữa sau đó đến trụ sở Derefout để nhận việc. Tôi vẫn làm với chị Cao Thùy nhưng biết thêm Thẩm Hoa và Thẩm Lăng, đều là bạn của Đồng Quyên nên khá yên tâm. Thẩm Lăng là người công tâm, không sợ Dương Huế, là bạn của Dực Minh, không lo Dương Huế giở trò đầu. Chỉ cần làm tốt việc của mình là được.
Huỳnh Tôn cười lấc cấc.
- Tốt cho bà thôi, còn khoản nợ của gia đình bà thì sao?
- Nghe nói nợ Mạc Tuần 10 tỷ đó.- Lê Hương nghĩ đến nợ nần, thở dài.
- Mẹ tôi cũng biết đại khái thôi, bố không nói gì cả. Giờ tôi mà muốn cày trả nợ thì phải nổi tiếng lắm, thành công lắm mới mong... Bố tôi rầu rĩ vì không tìm được việc như ý, đang đi làm thuê cho công ty tư nhân của bạn nhưng xem ra lương lậu không được như ý mà công việc thì nhiều áp lực. Nhà tôi cũng không còn cách nào khác nên ông vẫn cứ phải cố thôi.
Huỳnh Tôn nhướn mày, đảo mắt.
- Nhiều như vậy à? Sao bà nói Mạc Tuân cho vay không lấy lãi, bảo khi nào có thì trả sau cũng được. Tôi nghe tưởng vài tỷ thôi chứ... mười tỷ mà hắn nói nhẹ như không vậy sao?
Lê Hương gật đầu.
-Với những người nhiều tiền thì nhẹ nhàng lắm.
Thế nên kiếp trước Lê Hương lấy Mạc Tuân bố mẹ cô mới vui mừng như vậy. Không phải trả nợ, được hắn cung phụng, nuôi cả nhà cô. Hắn quá đáng, làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác mà bố mẹ vẫn cứ khuyên cô phải nhẫn nhịn. Bởi vì há miệng mắc quai mà.
Huỳnh Tôn thở dài.
- Khổ thân bà. Thôi tạm bỏ qua đi, ăn mừng nào. Hôm nay tôi bao, tôi vừa dọn về nhà mới.
Lê Hương ngạc nhiên. - Nhà nào thế?
- Chung cư Đại Lộc, tòa A3, tầng 10, hai phòng ngủ. Ông ngoại cho tôi đấy.
Lê Hương reo lên.
- Trời ơi, đồ chơi mà ông ngoại cho ông là chung cư hả? Nhà ông ngoại giàu cỡ nào vậy?
- Cũng không giàu lắm đâu. - Huỳnh Tôn khúc khích cười, hếch mặt lên thở khói ra.
- Con cháu đứa nào cũng có phần, ông thấy tôi vẫn phải ở nhà thuê thì cho. Dù sao tôi cũng bị bố đuổi khỏi nhà mà ông ngoại chỉ ghét bố tôi thôi, không ghét tôi.
- Cụng ly, cụng ly, ăn mừng nào. Biết thế hôm nay bắt taxi, ông mà không đi mô tô là được uống bia rồi.
– Lê Hương hồ hởi mừng cho Huỳnh Tôn.
Huỳnh Tôn lắc đầu, cụng ly với cô.
- Không uống bia được tôi mới đi mô tô ấy chứ. Phải về ngủ sớm để mai còn dậy đúng giờ. Lần này Mạc Tuân đi năm ngày đấy.
Lê Hương vừa nhẹ nhõm vừa bực bội. Đã thế cô nhân cơ hội này cắt luôn với hắn từ giờ, đề phòng sau này Mạc Tuấn và Dương Huế thân nhau cô lại khổ sở.
Nghĩ sao làm vậy, Lê Hương không nhắn lại tin của Mạc Tuân, không nghe điện thoại của hắn nữa.