Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô cũng muốn hắn kỳ kèo để có cớ không đi Với hắn đây. Hắn cứ thuận theo như vậy cô ép hắn tới những chỗ hắn không thích, làm những 

việc mà kiếp trước hắn không bao giờ làm, một ngày không xa Mạc Tuần sẽ chán cô, buông tha cho cô thôi. 

Lê Hương vui vẻ đi ra cửa. - Vậy mình đi thôi. 

Mạc Tuấn đưa Lê Hương tới một nhà hàng sang trọng bán lẩu, hắn cởi áo vest, tháo cà vạt để trong xe cho hợp với cách ăn mặc trẻ trung của Lê Hương nhưng không hiệu quả bởi vì Mạc Tuân mặc quần tây áo sơ mi trông vẫn đậm khí chất doanh nhân thành đạt, mặc dù hắn còn rất trẻ. 

Lê Hương ngồi xuống xem điện thoại. Mạc Tuần nhìn cô thăm dò rồi từ tốn hỏi: - Công việc của em có ổn không? 

- Ôn lắm ạ. - Lê Hương ngẩng lên. - Cảm ơn anh vì đã không nói cho bố mẹ em biết. 

Anh thử nói xem, tôi có cớ cãi nhau với anh. Mạc Tuân nhướn mày ngạc nhiên. 

- Anh tưởng em nghỉ việc đã nói cho bố mẹ rồi? 

- Chưa đâu. – Thì ra hắn không biết cô tự ý nghỉ. - Em cần phải xem công việc đó có hợp với mình không đã. Em lớn rồi, không thích bị người khác quản lý từ chuyện nhỏ như con thỏ đến những chuyện đại sự. Nhà em cũng chẳng còn là Lê gia lắm tiền nhiều của nữa, giờ chẳng khác nào một nhà bình dân, cần gì phải câu nệ nhiều chuyện lễ tiết, mặt mũi như vậy. 

Mạc Tuần nhìn chằm chằm vào Lê Hương như đang cố gắng để hiểu cô hơn, gật đầu. 

-Vậy anh cũng sẽ không nói, tùy em quyết định. 

Mặc dù hắn không ưng công việc đó của Lê Hương nhưng không dám can thiệp, sợ cô chưa yêu đã đá hắn. Lê Hương cười tươi như hoa. 

- Anh thật tâm lý. Em không thích những người độc đoán, họ khiến em cảm thấy nặng nề. 

Kiếp trước hắn độc đoán như thế nào Lê Hương hiệu, chịu cũng đủ rồi. Kiếp này cô không muốn chịu sự áp bức vô hình từ đồng tiền của Mạc Tuân nữa. 

Khuôn mặt Mạc Tuần cứng lại. 

Chắc chắn Mạc Tuân biết bản thân mình là kẻ độc đoán, câu nói này của Lê Hương đâm thẳng vào ngực hắn một nhát chí mạng. 

Lê Hương làm như không nhận ra điểm khác lạ, nghiêng đầu hỏi: 

- Anh kể về thời sinh viên của anh đi. 

- À, cũng không có gì nhiều.Anh vừa đi học vừa đi làm, giúp việc ở công ty của bố, không có thời gian chơi bời linh tinh. Ngày nào cũng bận. rộn, khô khan lắm, chẳng có chuyện gì để kể cả. 

Lê Hương không ngờ Mạc Tuần lại nói với cô về thời đại học, kiếp trước cô hỏi nhưng hắn 

không muốn nói đến, toàn lảng sang chuyện khác. Cô nghĩ thời đại học của kiếp trước khó khăn và dính với Dương Huế nên Mạc Tuân giấu nhẹm đi. Kiếp này quả là hắn không dính vào Dương Huế, chẳng phải chột dạ, nói tuồn tuột hết. Buồn cười thay. 

Đột nhiên, Lê Hương cảm thấy mình thật vô 

Mạc Tuần này và Mạc Tuấn kiếp trước vốn là một nhưng không phải là một. Hắn chẳng có ký ức của kiếp trước như cô, chưa làm gì sai, cũng chưa có cơ hội dính vào Dương Huế để tương lai sau này sai. Mà nếu hắn có dính với Dương Huế, với tư duy của người trưởng thành hiện tại, Mạc Tuân chưa chắc đã lặp lại sai lầm kiếp trước. Thế mà Lê Hương lại trả thù hắn vì việc hắn chưa hề làm, vì chuyện kiếp trước của cô mà hắn không hề nhớ, tức là đang trút giận lên một người vô tội. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK