Đêm hôm đó Mạc Tuân không trở về.
Tối ngày hôm sau anh ta mệt mỏi về nhà, nói rằng mình phải đi công tác mấy hôm. Lê Hương không giúp Mạc Tuần gấp quần áo như mọi lần, cô
chỉ nhàn nhạt khoanh tay đứng nhìn. Mạc Tuân tự thu dọn hành lý rồi đi luôn.
Lê Hương lấy hồ sơ xin việc ra, làm cả ba bộ nhưng ngày hôm sau chỉ gửi một bộ tới công ty Derefoụt của Dực Minh, hai bộ còn lại cô bỏ vào két đựng đồ trang sức của mình khóa lại.
Mạc Tuân đi công tác năm ngày, mặc dù anh đã sửa điện thoại cho Lê Hương nhưng suốt năm ngày đó anh không hề gọi cuộc nào, chỉ nhắn một tin là chiều nay sẽ về. Lê Hương báo với thím Duyên đề thím chuẩn bị bữa tối, cô ra mái hiên ở hống nhà để đọc sách, chốc chốc lại liếc về phía cổng. Đã năm ngày không gặp, cô thấy hơi nhớ anh.
Gần năm giờ chiều, một chiếc ô tô sang trọng màu trắng đi vào sân, bởi vì cổng đã mở sẵn để chờ Mạc Tuân về. Dương Huế bước xuống khỏi xe, tươi tắn vẫy tay chào Lê Hương.
- Xin chào, cô đang đọc sách sao? Mạc Tuân về chưa?
- Anh ấy không gọi điện báo cho cô biết à? – Lệ Hương cười nhạt. -Tôi không biết hôm nay Mạc Tuân có về nhà không nữa.
Dương Huế đi tới, mắt lóe lên tia sáng đắc ý.
- Vậy sao, ngày nào tôi cũng gọi điện cho Mạc Tuân nói chuyện. À, cô đừng lo, toàn chuyện công việc thôi. Hình như hôm nay anh ấy về đấy.
Dương Huế tự nhiên như không, ngồi xuống ghế đối diện, đặt túi xách hàng hiệu lớn lên bàn.
- Hình như hai người không thường xuyên gọi điện thoại nhỉ, chồng cô sắp về mà cô cũng không biết.
Lê Hương khó chịu, cười gượng. - Phải, điện thoại của tôi vỡ màn hình mà.
- Cô nói gì thế, Mạc Tuân đã đi sửa cho cô rồi mà. Tôi bảo anh ấy mua cái mới nhưng anh ấy không đồng ý, nói rằng cô không thích người khác lục lọi đồ đạc, xem trộm điện thoại. Mặc dù điện thoại của cô cài mật khẩu là ngày sinh nhật của Mạc Tuân, tôi chỉ cần dò một lần là ra, thật dễ đoán.
Lê Hương không tin được vào tai mình. Dương Huế chưa từng lật bài ngửa, luôn đóng vai một người ngây thơ và trong sạch.
- Vậy chắc có xem tin nhắn tôi gửi cho Dực Minh rồi à? – Lê Hương nhìn lên, nói dối.
Mặt Dương Huế lập tức nhăn lại, nụ cười tắt lịm.
- Cô nhắn tin cho Dực Minh? Nói những gì?
- Cô xem điện thoại rồi mà.- Lê Hương điềm nhiên cười.
- Tôi chỉ dò mật khẩu thôi đã bị Mạc Tuần lấy đi rồi. Cô nói đi, cô nhắn cái gì cho Dực Minh?
- Chuyện phiếm mà thôi, không có gì quan trọng.
Dương Huế trừng mắt nhìn Lê Hương.
- Chuyện phiếm là chuyện gì? Đàn bà có chồng nhắn tin cho đàn ông chưa vợ nói chuyện phiếm
sao, ai mà tin được? Cô muốn phá hoại mối quan hệ giữa tôi và Dực Minh?
- Tôi làm gì có bản lĩnh lớn như vậy. Cô và Mạc Tuần ngày nào cũng gọi điện thoại nói chuyện với nhau, đàn ông có vợ với phụ nữ chưa chồng nói những gì thì tôi với Dực Minh nói mấy chuyện đó.
Mặt Dương Huế tái đi, cô ta chỉ tay vào mặt Lê Hương:
- Cô... cô đừng có quá đáng. Giữa tôi với Mạc Tuân không có thứ quan hệ trai gái xô bồ đó, cô lại muốn câu dẫn Dực Minh trả thù tôi ư?
Dương Huế đang định nói thêm gì đó thì xe Mạc Tuân đỗ xịch ở sân, cô ta lập tức ngậm miệng, rơm rớm nước mắt mà nhìn Lê Hương.