Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Tuân tỉnh lại trên giường, nằm im không động đậy hồi lâu vì khung cảnh lạ lẫm xung quanh. Đây là đâu? 

Đầu óc hắn lơ mơ, toàn thân mỏi nhừ vô lực, không muốn động đậy. Hôm qua hắn gục bên cạnh quan tài của Lê Hương, giờ này là giờ nào rồi? Tang lễ đã diễn ra chưa? 

Mạc Tuân vùng dậy khỏi giường nhìn quanh căn phòng quen thuộc một hồi, ngạc nhiên nhận ra đây chính là phòng hắn ở căn biệt thự nhỏ mà gia đình hắn vẫn ở cho đến khi cha mẹ qua đời vì tai nạn giao thông. Mạc Tuân tròn mắt nhìn quanh, không hiểu vì sao mình lại trở về nơi này được. 

Giá sách đầy sách lớp mười hai, đồng hồ điện tử treo tường hiển thị ngày tháng... 

12 tháng 12 năm 2016. Đầu óc Mạc Tuân đột nhiên đình trệ. 

Đồng hồ sai sao? Năm nay là năm 2006 hiện tại là tháng năm chứ không phải tháng mười hai. Nếu là ngày 12 tháng 12... chẳng phải chính là ngày bố mẹ hắn gặp tai nạn rồi qua đời sao? 

Mạc Tuân lao về phía cửa. Cánh cửa đột nhiên mở ra, bà Thái Cầm ăn 

mặc sang trọng đứng đó mỉm cười với Mạc Tuân. 

- Con dậy rồi à? Bố mẹ đi nhé... - Không. 

Mạc Tuân hét lên thất thanh. 

Hắn biết câu tiếp theo là gì. Mẹ hắn sẽ nói: Bố mẹ đi nhé, một tuần nữa sẽ về. 

Nhưng chuyến đi này của họ là hành trình của tử thần, một đi không trở lại. Hắn không thể để cho họ đi được. 

Thái Cầm giật nảy mình vì đột nhiên Mạc Tuân to tiếng. Hắn nhào về phía mẹ, nắm cánh tay bà. 

- Mẹ không thể đi được. Cả bố nữa, cả hai người không được phép lên chiếc ô tô đó. – Mạc Tuân hoảng hồn cao giọng.-Con nằm mơ chiếc xe kia bị tai nạn trên đường đến sân bay, bố mẹ không được đi. 

Ông Mạc Đông ở dưới phòng khách nghe Mạc Tuân to tiếng thì đi lên lưng chừng cầu thang. 

- Mạc Tuân, có chuyện gì vậy con? 

Mạc Tuân vội vã chạy xuống nhà, nhìn thấy bố mình vẫn trẻ trung, ăn mặc y như lần cuối cùng hắn được nhìn ông thì lắc đầu nguầy nguậy, quả quyết. 

- Con nằm mơ thấy chiếc xe chở người ra sân bay đó bị tai nạn, rất nhiều người chết, bố mẹ không được đi. 

Ông Mạc Đông ngạc nhiên nhìn Mạc Tuân rồi 

nhìn sang vợ đang đứng phía sau lưng con trai. Cả hai người đều vô cùng lo lắng nhưng hình như không tin hắn. Nếu họ nghĩ hắn nói bậy, vẫn cứ lên xe, họ sẽ chết trước khi đến được sân bay. 

Mạc Tuân nhíu mày, đi xuống cầu thang, mắt đảo như rang lạc, vận dụng hết nơ ron thần kinh để suy nghĩ. Đây chính là ngày tử thần đó, ngày hắn mất cả bố lẫn mẹ, vậy thì hiện tại hắn mới chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi, học lớp mười hai. Mạc Tuân đi xuống phòng khách, vắt óc cố nhớ lại chi tiết vụ tai nạn năm đó rồi nói với bố. 

- BỐ, con mơ thấy chiếc xe đón hai người là xe màu đen, biển số D2 – H137, tài xế mặc áo khoác nâu, đội mũ cao bồi. Nó sẽ bị tai nạn khi xuống khỏi cao tốc, chuẩn bị vào sân bay. Bị một chiếc xe chở đá tông ngang qua thân, rất nhiều người trên xe sẽ chết. 

Ông Mạc Đông và bà Thái Cầm hoảng hốt nhìn nhau, không biết phải nói gì. 

Mạc Tuân ngồi xống sofa ôm đầu. 

- Trên xe còn có một chú mặc áo len nâu đỏ, một gia đình có con nhỏ. Gia đình kia chỉ bị thương nhưng ông chú đó bị mảnh kính đâm. xuyên vào phổi, chết trước khi được đưa tới bệnh viện. Bố mẹ được xếp ngồi ở hàng ghế thứ hai phía sau một cặp đôi mới cưới, khi tai nạn xảy ra, ba hàng ghế đầu đều tử nạn tại chỗ. 

Bố mẹ hắn tái mét mặt, ngồi xuống đối diện. 

với hắn. 

- Mạc Tuân, sao con lại mơ kinh khủng như vậy? – Mạc Đông hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK