Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huỳnh Tôn đóng CỐp lại, mặc dù lo xoắn ruột gan nhưng vẫn phải để nguyên cái hộp của Mạc Tuân ở trong đó, xách quần áo mới mua của mình lên nhà.Vừa vào thang máy thì điện thoại của y reo vang. Huỳnh Tôn lấy ra, vui mừng vì đó là Thẩm Hoa gọi. 

- Alo, chị gọi em ạ! 

- [Cậu đi mua hộ tôi ít thuốc đau bụng được không?] 

- Dạ? À... được ạ. Chị chờ em chút nhé. Huỳnh Tôn vội vã ấn thang máy lên tầng một để ra hiệu thuốc mua thuốc đau bụng cho Thẩm Hoa. Cô sẽ bị đau mỗi khi đến tháng, Huỳnh Tôn đã từng mua hộ Thẩm Hoa một lần rồi nên biết, đi như chạy ra hiệu thuốc bên ngoài khu đô thị mua thuốc rồi quay trở về, tới cửa nhà Thẩm Hoa ấn chuông trong khi chưa kịp về nhà mình vì sợ Thẩm Hoa bị đau, cần thuốc ngay. 

Thế nhưng khi cánh cửa căn hộ của Thẩm Hoa mở ra, Huỳnh Tôn ngạc nhiên vì nhìn thấy một người đàn ông trẻ, mặc áo phông và quần bò đang đứng trước mặt.ngơ ra một lúc. Người đàn ông kia nhìn y từ trên xuống dưới với ánh mắt dò xét rồi hỏi: 

- Cậu tìm ai? 

- Tôi tìm Thẩm Hoa. - Giọng Huỳnh Tôn hơi lạc đi. 

- Có việc gì? – Gã hất hàm.- Thẩm Hoa đang tăm. 

Tai Huỳnh Tôn ù đi, không muốn tin những gì mình nghe. 

Tắm trong khi có đàn ông trong nhà sao? Huỳnh Tôn cao giọng chất vấn, mắt lóe sáng dữ tợn. 

- Anh là ai? Có quan hệ như thế nào với Thẩm Hoa? 

Người đàn ông khó chịu cười nhạt. 

- Tôi hỏi cậu là ai, có việc gì? Trả lời xem cậu có tư cách quản chuyện tôi và Thẩm Hoa có quan hệ như thế nào không? 

Huỳnh Tôn cảm thấy máu nóng xông ngược lên đầu, ngực như có một ngọn lửa cháy hừng hực, y rít lên. 

- Tôi là ai không phải việc của anh. Tránh ra. 

Y xô người đàn ông sang một bên, chạy ào vào nhà gọi to. 

- Thẩm Hoa, Thẩm Hoa, chị đâu rồi, ra đây cho tôi... 

Huỳnh Tôn vào đến phòng khách thì thấy Thẩm Hoa đi từ trong nhà tắm gần bếp ra, trên người chỉ mặc mỗi áo choàng tắm. Mắt y tóe lửa, gầm lên. 

- Thẩm Hoa, tên kia là ai? Gã ở trong nhà mà chị dám tắm ư? 

- Có gì mà không dám. – Thẩm Hoa mở to mắt nhìn Huỳnh Tôn. 

Y trừng trừng nhìn lại, tim như bị ai đó thò tay vào bóp chặt. 

- Đó là tên mà chị vẫn dùng để so sánh với tôi đấy sao? Là trai bao mà chị gọi đến? 

Người đàn ông đi vào theo, bật cười. Thẩm Hoa thở dài nhăn nhó, ôm trán. 

- Huỳnh Tôn, tốt nhất cậu nên ngậm miệng lại ngay cho tôi. Cậu là cái gì của tôi mà dám quản những chuyện riêng tư như vậy? Cậu chỉ là một tên trai bao tôi mua vài đêm thôi, tôi gọi ai là việc của tôi, liên quan gì đến cậu. Cậu là cái thá gì... 

Huỳnh Tôn như bị sét đánh thẳng vào tim, đau đớn đến ngạt thở. 

Y quay lại nhìn người đàn ông cao lớn, chững chạc, cảm thấy so với Thẩm Hoa, gã hơi già một chút. Từng đường nét trên khuôn mặt gã bỗng chốc trở nên khó nhìn như muốn đâm mù mắt y. Rõ ràng y trẻ hơn, chẳng lẽ không khỏe mạnh, không dai sức bằng tên đó? 

Người đàn ông nhìn y với ánh mắt kẻ cả, đánh giá khiến Huỳnh Tôn điên tiết xông tới nắm cổ áo 

gã, vung tay muốn đấm thẳng vào bộ mặt nhơn nhơn này. Thẩm Hoa hét lên, âm thanh chói lói ngập tràn tức giận. 

- Huỳnh Tôn, cậu mà dám xuống tay, cả đời này đừng mong gặp lại tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK