Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Hương quay lại nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn, lắc đầu. 

- Em xin lỗi, hiện tại em chỉ tin chính bản thân mình thôi. 

Nếu Lê Hương tin Mạc Tuân chắc cô đã nhận lời yêu hắn rồi. Mạc Tuân biết điều đó, cười buồn. 

- Anh sẽ cố gắng để em tin tưởng anh.Anh là người đáng được tin mà, anh luôn giữ lời hứa... 

Lê Hương nhún vai. 

- Thời gian sẽ cho em trả lời. Em chỉ tin những điều mắt thấy tai nghe thôi. Tình yêu là thứ gì đó 

rất bền vững chứ không phải chỉ là phút bồng bột thoáng qua. 

- Em nói đúng.- Mạc Tuân công nhận.- Chúng ta còn nhiều thời gian, anh còn nhiều thời gian nếu như em chịu cho anh cơ hội. 

Cô luôn cho Mạc Tuân cơ hội đấy chứ. Hiện tại hắn là người gần gũi cô hơn ai hết, nếu duy trì sự tìm hiểu và tiếp xúc như thế này, một ngày không xa Lê Hương sẽ xiêu lòng lần nữa vì hắn. Nhưng chưa phải bây giờ. Nỗi sợ hãi kiếp trước vẫn còn khắc sâu vào xương tủy cô, Lê Hương không đời nào dễ dàng giao mình cho Mạc Tuân để rồi bị hắn nhanh chóng chán ghét, bỏ sang một bên. Cô phải giữ vững lập trường của mình, để hắn phải cực nhọc theo đuổi, khi có được mới biết trân quý và giữ gìn. 

Mạc Tuân mà bước lại con đường năm xưa, Lê Hương sẽ thẳng chân đá đít không chút do dự. 

Hân Lạc tới công ty vào sáng hôm sau, vừa ra khỏi thang máy, đang định lên tầng bảy thì bốn bảo vệ ập đến giữa cô ta lại. Thẩm Lăng, nhà thiết kế HỢP Thùy và trưởng phòng nhân sự Cố Đà cũng đi tới, lạnh lùng nhìn Hân Lạc như nhìn một con ruồi dưới chân. Hân Lạc kinh ngạc. 

- Giám đốc Thẩm, chuyện này là thế nào? 

- Tôi phải hỏi cô mới đúng.- Thẩm Lăng lạnh lùng nói. – Đưa cô ta lên phòng Dực tổng. 

Trước sự ngạc nhiên của những người mẫu khác và các nhân viên đang đứng trong hành lang, bảo vệ kéo Hân Lạc trở lại thang máy, lên tầng mười. Hân Lạc sợ tái mặt không dám nói câu gì, bị lôi lên tầng mười, vào phòng làm việc của Dực Minh. 

Các bảo vệ buông cô ta ra, đứng chắn ở cửa. Dực Minh ngồi ở bàn làm việc, Thẩm Lăng và mọi người cúi chào. 

- Dực tổng, đã đưa Hân Lạc đến rồi. 

Mặt Dực Minh lạnh tanh, vẫy tay ra hiệu cho Thẩm Lăng. 

Thẩm Lăng cầm điều khiển bật tivi. Màn hình sáng lên chiếu một đoạn clip cắt ra từ camera an ninh ghi hình Hân Lạc đang mặc quần áo của người giao hàng, xách cafe và bánh vào bên trong phòng trang phục.

Mặt Hân Lạc cắt không còn hột máu. Mặc dù cô ta buộc tóc, đội mũ, đeo khẩu trang nhưng camera quá rõ nét, dễ dàng nhận ra dáng người. Camera được chuyển góc quay, Hân Lạc đi tới phòng để trang phục chưa trình diễn, nhân lúc mọi người bận rộn, lẻn vào trong.

Camera tiếp tục chuyển, quay được cảnh Hân Lạc mở túi bọc của bộ sưu tập số chín ra, đổ cafe lên rồi vội vã kéo túi bọc lại, quay ra ngoài. 

Phòng trang phục là chỗ để người mẫu thay quần áo ấy thế mà lắp đầy camera. Đây là chuyện không ai có thể ngờ được. Hân Lạc sợ đến nỗi 

chân run bần bật, tim đập thình thịch nhưng vẫn lắc đầu nguầy nguậy, cố cãi chày cãi cối. 

- Giám đốc Thẩm, đó không phải là tôi... Dực tống, mong anh điều tra rõ ràng. 

Dực Minh nhếch mép cười. 

- Tôi cũng định giao bằng chứng này cho cảnh sát điều tra rõ ràng ấy. Cô nói đúng ý tôi. Thiệt hại mà kẻ phá hoại kia tạo ra không hề nhỏ, năm mẫu thiết kế đã hỏng, không thể mang ra trình diễn khiến khách hàng không được nhìn tận mắt sản phẩm, sau đó không đặt mua online trong khi trên trang chủ của công ty vẫn có năm mẫu thiết kế kia.

Hân Lạc, cô nghĩ số tiền mà kẻ phá hoại phải bồi thường là bao nhiêu? 

Nghe nói đến việc Dực Minh giao bằng chứng cho cảnh sát, Hân Lạc trợn mắt, hốt hoảng hét lên. 

- Không, đừng giao cho cảnh sát... Tôi bị người ta ép mà. Tôi xin anh... Tôi cũng bất đắc dĩ thôi. 

Chưa khảo đã khai, lá gan quá nhỏ thế mà cũng đòi làm chuyện hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK