Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dực Luân nhếch mép cười, vẫy Lê Hương ghé tới gần, nói thầm vào tai cô. 

Lê Hương nhíu mày nghe, sau đó mắt sáng rực 

lên. 

- Cách này liệu có được không? 

- Còn tùy thuộc vào độ ngu ngốc của con nhỏ kia. Nếu nó thực sự làm thì cách này rất có thể 

hiệu quả đấy. 

Lê Hương suy nghĩ một lát, gật đầu. 

- Được, vậy để tôi tìm cơ hội. 

Sau khi Mạc Tuần tỉnh lại, cảnh sát vào phòng 

tường thuật lại, nói rằng bản thân mình lăn lộn trên thương trường mặc dù có nhiều va chạm với các đối thủ nhưng chưa đến nỗi có kẻ chơi bẩn muốn đâm chết. Có thể kẻ kia muốn cướp vai diễn của Lê Hương nên mới dùng thủ đoạn này. Cảnh sát ghi nhận lời khai của Mạc Tuần rồi ra về. 

Nửa buổi chiều, Lê Hương mang quần áo lót, vật dụng thiết yếu đến cho Mạc Tuân mặc dù phòng bệnh đã rất đầy đủ, không cần thêm gì cả. Mạc Tuần nhìn cô sắp xếp đồ trong phòng, mỉm cười. 

- Hồi sáng em làm mẹ tức giận lắm đấy. BỐ gặng hỏi mọi chuyện, mắng mẹ mấy câu.Anh hiếm khi mới thấy bố nói nặng lời với mẹ. 

- Anh thấy em cư xử không được à? – Lê Hương ngước lên nhìn hắn. 

Mạc Tuần lắc đầu, nhếch mép cười. 

- Không đâu, anh không dám chê trách em vì lần đó quả thực là mẹ sai. Chỉ là... hình như em lo lắng quá nên sinh bực bội phải không? 

Bởi vì Lê Hương lo cho hắn nên cáu giận vô 

CÓ. 

Lê Hương thở dài, khẽ gật đầu. 

- Em xin lỗi. Lần sau gặp lại mẹ anh em sẽ không cư xử như vậy nữa. 

Mạc Tuần hài lòng vẫy Lê Hương đến gần. - Lại đây với anh. 

Lê Hương bỏ quần áo vào tủ, đóng cửa tủ lại, bước tới bên giường, ngồi bên trái Mạc Tuân để tránh đụng vào vết thương bên phải. Mạc Tuân kéo cô ngả đầu vào ngực hắn, ôm lấy thân hình mềm mại của cô, động viên. 

- Không sao đâu, mọi chuyện qua rồi. Đừng lo cho anh. Em mới là người mà kẻ kia nhắm tới, không phải anh. Lần này may mắn thoát được, hy Vọng không có lần sau. Để anh thuê vệ sĩ cho em. 

- Được ạ.- Lê Hương nhẹ nhàng đồng ý.

- Em muốn Huỳnh Tôn làm vệ sĩ cho em. 

Mạc Tuần ngạc nhiên. 

- Tại sao? 

- Bởi vì Huỳnh Tôn là bạn em, hiện tại đang cặp kè với Thẩm Hoa, anh không cần lo ngược lo xuôi. Bọn em quen biết lâu rồi, có gì cũng tiện nói chuyện hơn. 

Mạc Tuân cảm thấy có lý. 

- Được. Để anh hỏi Huỳnh Tôn xem sao, nếu cậu ta đồng ý thì anh sắp xếp cho. Nhưng Huỳnh Tôn liệu có đủ tiêu chuẩn vệ sĩ không? 

- Huỳnh Tôn đánh nhau lợi hại lắm đấy ạ.- Lê Hương ngước lên nhìn Mạc Tuân.-Anh đoán xem lần này là do ai làm? 

- Dương Huế. 

Mạc Tuần hừ lạnh, mắt lóe sáng. Chỉ có Dương Huế mới thừa tiền vẽ ra trò ngu xuẩn này thôi, người thường không đủ bản lĩnh. Dương Huế xúi giục Hân Lạc đẩy ngã và phá trang phục của Lê Hương không thành, hiện tại vì tranh suất trình diễn thời trang với Lê Hương mà rước nhục vào thân, ngồi trong nhà chắc tức giận lắm.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK