Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Em thấy anh và Dương Huế trước cửa công ty, hai người có vẻ thân thiết. Mẹ anh và Dương Huế dường như đã quen nhau từ rất lâu rồi. Em dùng hai ngày để suy nghĩ xem có phải anh quen Dương Huế từ xưa nhưng cố tình nói dối là không quen vì mâu thuẫn gì đó với cô ta không. 

Mạc Tuân mỉm cười. 

- Anh rất mừng vì em thẳng thắn nói điều mình lăn tăn. Chuyện hôm đó rất đơn giản, Dương Huế đâm vào anh, ngã ra. Mẹ anh đang ở đó nên anh kéo cô ta dậy, hai người họ nói chuyện. Đều là người làm ăn đương nhiên phải quen biết rồi, Mạc gia và Dương gia chỉ tính là quan hệ xã giao, không đến mức thân thiết như em nói. Mẹ anh biết Dương Huế nhưng anh thực sự không quen, chưa từng nói chuyện lần nào. 

Đúng lúc đó điện thoại của Mạc Tuân đổ chuông. Hắn thò tay trái vào túi móc ra nhìn, nhíu mày. Mặc dù màn hình chỉ hiện một chữ Dương nhưng Lê Hương đoán đây là Dương Huế gọi. Mạc Tuân thở dài, bối rối gạt tắt. 

- Bởi vì phép lịch sự nên anh mới phải lấy số thôi. Từ hôm đó đến giờ anh chưa từng nghe một cuộc nào. 

Reng... 

Điện thoại lại đổ chuông. Lê Hương rút tay về, lạnh lùng hất đầu. 

- Anh nghe đi. 

Biết đâu Dương Huế đang ngồi uống rượu ở bar nào đó, cần người tâm sự thì sao? 

Mạc Tuân nhíu mày nhìn màn hình với ánh mắt khó chịu rồi gạt nghe, bật loa ngoài. Lê Hương ngạc nhiên. Giọng hắn lạnh lùng, có phần cáu bẳn. 

- Alo, ai đấy ạ? 

- [Mạc Tuân? Em là Dương Huế đấy. Hôm nọ chúng ta đã trao đổi số điện thoại rồi mà.] 

- Vậy sao? Không biết Dường tiểu thư gọi có chuyện gì? 

Lê Hương ngồi ghé lên đầu xe, nhìn Mạc Tuân như nhìn người xa lạ. Hắn cũng ngồi xuống bên cạnh cổ, vai kề vai. 

- [À...Anh đang ở đâu vậy? Nếu rảnh có thể đi uống cafe được không?]- Giọng Dương Huế nghe ngọt ngào giả tạo, ngứa cả tai. 

- Thật xin lỗi, tôi đang đi chơi cùng bạn gái. 

- [Vậy khi nào anh rảnh?]- Dương Huế vẫn Và vịt vui vẻ. 

Mạc Tuân chép miệng. 

- Cũng khó nói lắm. Lịch trình của tôi kín bưng, không có lúc nào rảnh rỗi cả. 

- [Ô, bận rộn vậy sao? Nếu có gì khó khăn anh có thể gọi cho tôi...] 

miano 

- Cảm ơn thiện chí của cô. Tôi đang lái xe, không tiện nói chuyện. Tạm biệt. 

- [Tạm biệt.] 

Dương Huế nói chưa dứt tiếng Mạc Tuân đã cúp máy. 

Lê Hương tròn mắt nhìn. Đúng là kiểu lạnh lùng, dứt khoát khi nói chuyện với người xa lạ, không phải Mạc Tuân – Dương Huế của kiếp trước nữa rồi. 

Hắn thấy cô nghi hoặc, quay sang giải thích. 

- Cô ta gọi rất nhiều nhưng anh không nghe. Con người kiên trì hay trơ tráo thì cũng chỉ đến một mức độ nào đó thôi, không thể trơ từ ngày này sang tháng nọ được. Lạnh lùng từ chối cô ta sẽ phải tự biết điều mà thôi đi, chẳng lẽ không có liêm sỉ hay sao mà bám dính mãi một người không ưa mình? 

Đây là Mạc Tuân đang nói về Dương Huế ư? 

Lê Hương đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác nhưng quả thực cố vô cùng thích thú, bật cười. 

- Em muốn xem cuộc gọi của anh. 

Mạc Tuân lập tức mở danh sách cuộc gọi cho Lê Hương xem. Quả nhiên hắn không nghe những cuộc gọi của Dương Huế, không gọi lại bất cứ cuộc nào. 

- Nếu vài hôm nữa cô ta phiền quá anh sẽ kéo 

vào sổ đen. Hiện tại chưa kéo vì còn ngại mẹ anh. Bà có vẻ ưa sự giả tạo của Dương Huế hoặc nể nang vì nhà cô ta giàu có. Nhưng mà một đứa con gái không đi làm, không có tài cán gì, chỉ dựa vào vài đồng thừa kế thì có thể giúp đỡ được cái gì, làm nên trò trống gì chứ? Mạc gia hiện tại đâu cần phải dựa vào sự nâng đỡ của kẻ khác để phất lên. 

Lê Hương gật gù công nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK